Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 106
Cập nhật lúc: 2024-11-07 14:14:51
Lượt xem: 87
Chương 106:
Đại sư Minh Dương gật gật đầu: “Cách đây không ltâu, đạo hữu Hàn và một cô gái họ Trần đã tới đạo quán, đồ nhi của tôi tà Tân Mặc trái lại rất quen thân với cô ấy.” Tần Mặc nở nụ cười xấu hồ: “Đạo hữu Hàn có thể nói là thiên tài trên phương điện bùa chú, tôi rất kính nể cô ấy.” Cố Bách Nhiên thấy vẻ mặt hết sức thân quen với cô của đối phương, bỗngn nhiên mở miệng: “Cô ấy mời tôi gia nhập vào phái Thiên Nhất của cô ấy.”
Ngoại trừ biết đạo quán Thanh Vân ra, Cố Cẩm Bằng cũng không biết nhiều về những thứ khác, vội vàng xuin đại sư Minh Dương chỉ bảo: “Đại sư, phái Thiên Nhất này có đáng tin không?”
Đại sư Dương Minh cân nhắc một lát rồi dặn dò Tần Mặc: “Con đi lấy ‘Đại điển môn phái đạo gia xưa và nay’ đến đây.”
Từ sau khi hỏi thăm Hàn Hướng Nhu rằng cô là người của phái Thiên Nhất, Tần Mặc đã đọc quyển sách này không ít lần. Vì thế anh ta mở sách đến trang có phái Thiên Nhất kia rồi đưa cho Cố Cẩm Bằng.
Đại sư Minh Dương giải thích: “Ở ngàn năm trước, đạo giáo chúng tôi quả thực có một phái Thiên Nhất, môn phái này có yêu cầu cực kỳ cao về thiên phú của đệ tử, cho nên trong vòng 300 năm ngắn ngủi đã đứt đoạn truyền thừa. Về phần đạo hữu Hàn có phải là người của phái Thiên Nhất hay không thì lão đạo không dám khắng định bừa. Có điều đạo hữu Hàn đúng là rất có bản lĩnh, bùa trừ tà thượng hạng mà cô ấy tặng cho cô Trần Lị Toa mà ngay cả lão đạo cũng chỉ có mấy tờ mà thôi.” Cố Cẩm Bằng trầm mặc một chốc, quay tại hỏi Cố Bách Nhiên: “Nếu cháu quen biết đại sư Hàn, cháu có xin 1 lá bùa trừ tà không?” Anh khẽ gật đầu: “Có ạ, cô ấy đã cho cháu mấyl bùa.”
Đại sư Minh Dương vẫn có chút tò mò về thân phận của Hàn Hướng Nhu, nghe thấy vậy không nhịn được hỏi: “Cậu có thể cho lão đạo xem đường không?”
Cố Bách Nhiên lấy từ trong túi ra bùa hộ mệnh và bùa trừ tà trước, tiếp đến lại lấy từ trong túi xách ra 5 đến 6 lá bùa. Tần Mặc run rẩy nhận lấy, đưa từng lá bùa một cho đại sư Minh Dương: “Bùa Kích Lôi, bùa Ngũ Phương Lôi Công, bùa Rực Lửa, bùa Liệt Diễm, bùa Sét Đánh...” Tay của anh ta cũng run run: “Sư phụ, tất cả đều là bùa thượng hạng.”Đại sư Minh Dương đau lòng đến nỗi trái tim co rút, nhiều bùa hiếm thấy như vậy lại đưa cho một người bình thường chưa bắt đầu tu luyện, đúng là phí của trời. Ông ấy trả bùa lại cho Cố Bách Nhiên, không khỏi hỏi: “Đạo hữu Hàn có dạy cách sử dụng những lá bùa này cho cậu không?”
Cố Bách Nhiên nhớ đến phòng thư ký bị sét đánh thảm không nỡ nhìn kia, mím môi thành một đường thẳng: “Cô ấy chỉ dạy tôi dùng bùa Kích Lôi, những thứ khác thì tôi vẫn chưa biết.”Tần Mặc khó hiểu hỏi: “Anh không biết dùng, mà cô ấy đưa nhiều loại bùa cho anh thế làm gì?”
Cố Bách Nhiên trầm lặng khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Lúc đấy cô ấy tùy tiện lấy từ trong túi xách một nắm ra đưa cho tôi.”Tùy tiện lấy một nắm...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-106.html.]
Lấy một nắm...Một nắm...
Đạo trưởng Minh Dương ôm ngực, ông ấy cần yên tĩnh!...
Không thể không nói có tiền mua tiên cũng được, Hàn Hướng Nhu vốn tưởng rằng văn phòng bị nổ thành bộ dạng kia rồi, có thể sẽ tạm thời phải đến tầng khác làm việc. Kết quả, ngày mùng 8 cô đến công ty từ sáng sớm, mới kinh ngạc phát hiện phòng thư ký đã được tu sửa thành hoàn toàn mới.Cô rót một ly trà ướp hoa thơm ngào ngạt, sau đó bưng ly ra khỏi phòng trà. Giám đốc bộ phận Kinh doanh là Hứa Tiểu Quân trong thấy cô thì gật đầu, thuận miệng hỏi một câu: “Tổng giám đốc Cố đã đến chưa?”
“Đến rồi.” Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu nhìn ông ta, không khỏi nhíu mày: “Sắc mặt giám đốc Hứa tối tăm, mi tâm có màu đen, ánh mắt đờ đẫn, là điềm đại hung.”Hứa Tiểu Quân nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn cô với vẻ mặt cực kỳ bất thiện: “Thư ký Hàn, cô nói gì đó?”
Hàn Hướng Nhu mỉm cười áy náy: “Mặc dù lời nói khó nghe, sÔng tôi chưa bao giờ lừa gạt người ta. Chiều hôm nay ông nhất định phải về nhà trước 6 giờ, nhớ kỹ tuyệt đối đừng ra ngoài vào ban đêm.”
TBC
Cô nói xong liền vòng qua Hứa Tiểu Quân rời đi, ông ta quay đầu lại nhìn bóng lưng của cô, mặt mày lộ vẻ bất mãn: “Giới trẻ bây giờ ngày nào cũng làm mấy chuyện bất thường này, hoàn toàn chẳng để tâm vào công việc gì cả.”
Trần Lâ ra khỏi văn phòng của Cố Bách Nhiên, đúng lúc nghe thấy câu cuối: “Giám đốc Hứa sao thế?”
Hứa Tiểu Quân thở hổn hển tố cáo: “Thư ký Hàn Hướng Nhu của bộ phận các cô còn trẻ tuổi mà lòng dạ không biết để ở đâu. Vừa rồi cô ta lại nói rằng tôi có điềm đại hung, cô nói xem nào có ai nói như vậy chứ?”
Trần Lâm “à” một tiếng, vội vàng xin lỗi thay Hàn Hướng Nhu: “Xin lỗi giám đốc Hứa, thư ký Hàn trẻ tuổi thẳng thắn, anh đừng để bụng.”
Ông ta tức đến nỗi bật cười: “Cái này gọi là thẳng thắn hả?”