Hàn Quân Diệp ngẫm nghĩ đề nghị: “Hay là đợi đến kỳ nghỉ hè, chúng đến Côn Luân nhé?”
Lâm Tô Anh chỉ trầm ngâm một lát gật đầu: “Được, cứ để nghỉ hè . cũng suy nghĩ xem thời điểm nào là thích hợp nhất.” Dù thì ở Côn Luân rốt cuộc những gì, một ai rõ, vì Lâm Tô Anh chuẩn cho tình huống nhất.
Suy cho cùng, Côn Luân nơi là , còn nhiều thứ cần chuẩn kỹ càng.
Hàn Quân Diệp mỉm gật đầu: “Bà xã, xử lý giúp em mấy toán đặc vụ đấy.”
Hai vợ chồng thống nhất với , từ đó thể nhanh chóng sắp xếp những kế hoạch tiếp theo của .
Ngày hôm , Lâm Tô Anh đương nhiên là đến trường học. Vừa tới cổng học viện, cô thấy cô Lâm ở cửa chờ sẵn.
“Con bé , mấy ngày nay cũng về thăm ông nội gì cả.”
“Dạo cháu bận ạ.” Lâm Tô Anh đáp."
“Thôi ngay cái trò trêu chọc mấy Tây của cháu .” Cô Lâm cũng xem là khá hiểu Lâm Tô Anh.
Lâm Tô Anh vẻ nghiêm chỉnh: “Cô , cô thế thì oan cho cháu quá. Cháu nào trêu chọc ai ? Đối với nước ngoài, dù họ đến từ , cháu cũng đều thiện mà.”
“Cháu nghĩ như thì cô cũng yên tâm. Buổi giao lưu Đông y quốc tế sắp tới đừng cô thất vọng đấy nhé.” Cô Lâm thẳng vấn đề.
Lâm Tô Anh mệt mỏi xoa trán: “Cô ơi, trường hết ạ?”
“Có chứ, nhưng bọn họ giỏi bằng cháu.” Cô Lâm đáp. “Tiểu Anh, cô cháu kế hoạch của riêng , nhưng những kế hoạch đó ít nhất bây giờ vẫn thể triển khai diện . Lâm gia tạm thời vẫn cần một chỗ dựa nhất định, vì cháu vẫn tham gia các hoạt động .”
Nghe , Lâm Tô Anh thở dài: “Thôi , cháu hiểu .” Cô ngẩng đầu lên bầu trời, tiếp: “Thật Lâm gia đủ vững mạnh cô ạ. Lựa chọn của họ cũng , cô đừng buồn phiền về nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-795.html.]
Lời của cô chợt khiến cô Lâm nhớ điều gì đó: “À, cô nhớ ! Lần cháu gọi điện bảo với cô là nó đang theo đuổi một đàn ông, là cháu cố tình ?”
“Cái gọi là gậy ông đập lưng ông thôi. Ai bảo cô cứ ép cháu tham gia buổi giao lưu Đông y quốc tế gì.” Lâm Tô Anh hề chối cãi trò đùa dai của . Nhìn bộ dạng thản nhiên của cô, cô Lâm chỉ tức ách.
Lâm Tô Anh sắp bước năm hai đại học, cô quỹ thời gian của vô cùng eo hẹp. Nếu cứ nhàn nhã như , e rằng sẽ chẳng nên chuyện gì. Có một đạo lý đúng: ẩn , hết trở nên thật nổi bật. Chỉ khi bạn tài giỏi đến mức ai thể phủ nhận, cuộc sống an phận mới thực sự bình yên. Lâm Tô Anh khao khát một cuộc sống tu chân tự tại, vì , tiên cô tạo dựng vị thế vững chắc trong thế giới trần tục , khiến công nhận tài năng của cô.
Thế nên, cô tham gia buổi thẩm định cổ vật một cách đầy phô trương. Và giờ đây, buổi giao lưu Đông y quốc tế , cô cũng thể góp mặt.
Mỗi khi Lâm Tô Anh đến lớp, cô đều thu hút vô ánh mắt tò mò. Những đây cô là ai, giờ đều danh. Trong mắt các bạn học, Lâm Tô Anh trở thành một huyền thoại sống: là Thủ khoa kỳ thi đại học quốc, tài thẩm định cổ vật, mà xem khả năng còn dạng .
Bây giờ đây, Lâm Tô Anh khỏi cảm thán rằng sống ở đời thật chẳng dễ dàng gì. Áp lực chồng chất quả thực thể đè bẹp một con .
Buổi chiều, khi tan lớp học chuyên ngành lúc hơn ba giờ, Lâm Tô Anh định về nhà. bước khỏi cửa phòng học, điện thoại cô liền đổ chuông. Là một lạ. Cô tiện tay ngắt máy, nhưng đầu dây bên kiên trì gọi . Lần cô bắt máy: “Alo, ai ạ?”
“Có Lâm Tô Anh ? Chào cô, là Lỗ Quốc Khánh ở Bảo tàng thành phố Kinh.” Một giọng trầm vang lên từ đầu dây bên .
Lâm Tô Anh chợt nhớ đến những tài liệu mà Hàn Quân Diệp từng cho cô xem: Lỗ Quốc Khánh, Giám đốc Bảo tàng thành phố Kinh.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Chào ông, Giám đốc Lỗ. Ông tìm việc gì ạ?” Lâm Tô Anh vẫn giữ nụ bình thản, nhưng trong lòng đoán mục đích của cuộc gọi . Chắc chắn là vì mấy món đồ trong tay cô.
Quả nhiên, Lỗ Quốc Khánh : “Cô Lâm Tô Anh, cô đang sở hữu một bộ sưu tập cá nhân vô cùng quý giá, thể phiền đến tham quan một chút ?”
Lâm Tô Anh khẽ : “Rồi nữa ạ?”
Cô thích vòng vo khách sáo: “Giám đốc Lỗ, gì ông cứ thẳng. Gần đây thực sự bận, nhiều thời gian để dây dưa một việc ạ.”