Hàn Quân Diệp cô, hỏi: “Ồ, em ý kiến gì khác ?”
Lâm Tô Anh khẽ nhíu mày: “Sao em cứ cảm giác ông đang cậy già lên mặt nhỉ.”
Hàn Quân Diệp thản nhiên đáp: “Còn thể là gì nữa, chẳng qua vì họ dám đối đầu với Hàn Quốc mà thôi. Hôm qua, qua một kênh đặc biệt, chúng mới bảo vật của Hàn Quốc là bộ “Võ Mục Di Thư”. Kết quả là khi báo cho ông Cát, ông dám đối mặt với sự khiêu khích của phía Hàn Quốc nên mới tìm cớ tham dự.”
“Tuyệt!” Lâm Tô Anh híp mắt rạng rỡ, chợt nhớ tới chuyện lúc ban ngày ở hội trường: “ , trợ lý của ông Cát đó đang âm mưu tính toán gì ?”
“Không cần để tâm đến gã đó,” Hàn Quân Diệp với vẻ khinh thường, “Gã giở trò gì cũng vô dụng thôi. Dù chúng cũng cần lo lắng, cấp của gã sẽ cách xử lý.”
"Lâm Tô Anh khẽ thở dài: “Nếu là , sẽ chọn những thứ . Đã bức tranh Lạc Thần, đồ gốm men xanh đời Nguyên và cóc ngọc Thiềm thừ đời Hán thì những món khác cần nữa. Bốn món còn , theo thì nên là thanh kiếm của Nữ hoàng Nhật Bản cổ đại, lò luyện thần thú của Nhật Bản cổ đại, một bản phác thảo của danh họa Picasso và bản gốc bức “Nụ của Mona Lisa”.”
Nói đến đây, ánh mắt cô ánh lên vẻ tinh quái. Quả thật, một phần trong bảo vật là do cô tìm trong kho báu ở Vân Quốc, phần còn thì lấy từ thôn Ninh Hà Lạc. Đương nhiên, tất cả đều thuộc bộ sưu tập cá nhân của cô.
Hàn Quân Diệp liếc Lâm Tô Anh, khóe môi khẽ nhếch lên: “Nếu , để giúp em. Bốn món đồ , ngày mai cứ cho họ mượn để triển lãm.”
Anh chẳng cần nghĩ cũng tỏng cô nàng đang ý đồ gì.
Lâm Tô Anh liền hì hì: “Tuyệt vời! Vậy thì chúng thể thành vượt chỉ tiêu nhiệm vụ mà hai ông giao cho .”
Hàn Quân Diệp mỉm , cầm điện thoại một góc để gọi.
Lâm Tô Anh ngắm nghía thanh Hiên Viên kiếm thêm một lúc, đôi mắt long lanh sáng rực, chẳng đang tính toán điều gì.
Ngày thứ ba của Đại hội Giám định Bảo vật, khán giả càng thêm háo hức mong chờ xem nước chủ nhà Hoa Hạ sẽ trưng bày bảo vật gì.
Đoàn Nhật Bản là bên đầu tiên lên sân khấu. Không giống Hàn Quốc gây sự ồn ào, họ chỉ lặng lẽ mang mấy chiếc rương của lên. Vị đại diện của Nhật Bản cất tiếng hỏi: “Thưa dẫn chương trình và các vị giám khảo, thể đưa một yêu cầu ?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Yêu cầu gì ?” Hoàng Sóng hỏi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-790.html.]
Người đại diện Nhật Bản : “ cùng trưng bày bảo vật của với nước chủ nhà Hoa Hạ.”
Lâm Tô Anh một bên theo dõi, một tay chống cằm, vẻ mặt đăm chiêu.
“ theo quy tắc của Đại hội, nước chủ nhà sẽ là bên cuối cùng trình diện,” Hoàng Sóng giải thích.
“ chứ,” đại diện Nhật Bản mỉm , “Vì dự định sẽ giữ món đồ đáng tự hào nhất của đến lượt cuối cùng, ?”
Các giám khảo đến từ những quốc gia khác thảo luận với một lát gật đầu: “Được thôi.”
Nghe , đại diện Nhật Bản liền dẫn đoàn của xuống.
Lúc , trợ lý của Cát lão tìm đến Lâm Tô Anh.
“Lâm Tô Anh, hôm qua cô đắc tội với khác ?”
Lâm Tô Anh liếc xéo gã trợ lý: “Tình huống hôm qua, nếu nổi nóng thì là Hoa Hạ. Lẽ nào mà cũng sai ?”
“ cô sai,” gã trợ lý gượng, “Chỉ là cô nghĩ đến việc cô sẽ khiến Cát lão khó xử ?”
Lâm Tô Anh khinh khỉnh gã: “Vậy hôm qua lúc cần Cát lão mặt, ông xuất hiện?”
“ mà, Cát lão việc bận, họp gấp,” gã trợ lý đáp.
“Thì cũng đành chịu thôi, dù cũng chẳng ai chỉ đạo chúng cả, đành tự tùy cơ ứng biến. Nói , vẫn là do Cát lão bận quá, bận đến mức quên dặn dò xử lý những chuyện phát sinh như thế nào.” Lời lẽ của Lâm Tô Anh qua thì nghiêm túc, nhưng gã trợ lý vẫn cảm nhận một tia chế giễu phảng phất trong đó. Hắn kỹ sắc mặt cô, cảm thấy lẽ do nghĩ nhiều.
Lắc đầu, thẳng: “Dù thế nào nữa, cô cũng thể tự tiện hành động.”