Tết Nguyên Tiêu bây giờ vô cùng náo nhiệt, những tiết mục cổ truyền như múa lân, múa rồng vẫn còn lưu giữ. Hàn Quân Diệp và Lâm Tô Anh tay trong tay dạo bước phố, ngắm con đường rực rỡ ánh đèn ở phía . Dọc con đường trang hoàng bằng vô lồng đèn đỏ rực, đến tối đèn thắp lên, khung cảnh càng thêm cổ kính, nên thơ.
“Vẫn là lễ hội của nước là tuyệt nhất.” Lâm Tô Anh ngắm những dãy đèn lồng mà lòng cảm thán.
“ .” Hàn Quân Diệp gật đầu đồng tình.
Hai vợ chồng cứ thế dạo bước, chẳng mấy chốc đến khu triển lãm đèn băng lộng lẫy.
“Tiểu Anh!” Lâm Tô Anh gọi liền , thì là Hoa Phỉ Phỉ. Đứng bên cạnh cô là một trai trẻ.
“ là , Tiểu Anh!” Hoa Phỉ Phỉ vui vẻ chạy tới, sang chào hỏi Hàn Quân Diệp: “Chào Hàn thiếu.”
Một năm mới cứ thế nhẹ nhàng mở ."
“Sao hai cũng ngoài thế ?” Hàn Quân Diệp cất tiếng, xem cũng quen họ. Cũng thôi, dù phận của họ cũng đặc biệt như mà.
Hoa Phỉ Phỉ kéo tay Lâm Tô Anh, rạng rỡ giới thiệu: “Đây là trai tớ, Hoa Hiền Thịnh, biệt danh là “Anh Lạc”.”
Lâm Tô Anh xong nhịn cong môi . Thật cái tên Hoa Hiền Thịnh , chỉ là lái một chút ý nghĩa khác hẳn. Cô mỉm chào: “Chào , Anh Lạc.”
“Chào hai vị, Hàn, cô Lâm.” Hoa Hiền Thịnh lịch sự đáp , “ Phỉ Phỉ kể nhiều về cô. Cảm ơn cô luôn quan tâm, chăm sóc con bé ở trường.”
“Anh khách sáo quá .” Lâm Tô Anh mỉm khiêm tốn.
“Trời ơi, khách sáo quá ,” Hoa Phỉ Phỉ bĩu môi, “Nào là Anh Lạc, nào là cô Lâm, cứ xa cách thế nào .”
Câu của cô khiến cả Lâm Tô Anh và Hàn Quân Diệp bật . Lâm Tô Anh dịu dàng : “Cứ gọi tớ là Tiểu Anh , bạn bè tớ đều gọi .”
Hoa Hiền Thịnh cũng thoải mái đáp lời: “Anh lớn tuổi hơn em, cứ gọi một tiếng Hoa là .”
“ đó, quen cả mà.” Hoa Phỉ Phỉ vui vẻ tổng kết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-765.html.]
Lâm Tô Anh liếc cô bạn , trêu chọc: “Xem cả kỳ nghỉ đông Phỉ Phỉ chơi vui lắm nhỉ.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“ , tớ vui lắm luôn!” Hoa Phỉ Phỉ gật đầu lia lịa, hào hứng khoe: “Cậu , kỳ nghỉ tớ còn đặc biệt du lịch một chuyến nữa đấy.”
“Ồ, thế?” Lâm Tô Anh tò mò hỏi.
“Vùng núi tuyết!”
“Vùng núi tuyết á?” Lâm Tô Anh kinh ngạc, “Cậu sống nữa ? Trời lạnh như thế, đường sá chắc đều phong tỏa hết chứ?”
“Không , tớ xe .” Hoa Phỉ Phỉ xua tay, “Tớ nhờ máy bay của một đoàn phỏng vấn. Tớ còn gặp cả Lạt-ma vùng núi tuyết, còn ngài khai quang cho chiếc vòng tay nữa . Chỉ tiếc là gặp Thánh Nữ trong truyền thuyết.”
“Chắc là do duyên phận thôi.” Lâm Tô Anh đành lựa lời an ủi, “Không gặp cũng , duyên ắt sẽ tương phùng.”
“Ai cũng đó,” Hoa Phỉ Phỉ tiếc nuối, “Nghe dân ở đó kể, vị Thánh Nữ lợi hại lắm. Mấy năm , lúc ngài kế vị, cây đào bên cạnh đều nở hoa rực rỡ, mấy cây non cũng vươn lớn bổng lên.”
Lâm Tô Anh chỉ ho nhẹ vài tiếng. Hàn Quân Diệp liếc cô một cái đầy ẩn ý.
Phớt lờ ánh mắt trêu chọc của , Lâm Tô Anh chỉ lảng : “Chắc vị Thánh Nữ đó cũng chỉ là lời đồn thôi.”
“Lạt-ma cũng thế.” Hoa Phỉ Phỉ vui vẻ kể, sang hỏi Lâm Tô Anh, “Vậy còn hai ? Cả kỳ nghỉ đông chơi ?”
“Trời lạnh thế ngoài gì, hít gió Tây Bắc chắc.” Lâm Tô Anh dĩ nhiên sẽ kể chuyện họ đến Nhật Bản.
“Biết ngay mà, tớ rủ cùng thì .” Hoa Phỉ Phỉ .
“Đừng mơ,” Hàn Quân Diệp lập tức phản đối, “Dạo em đừng rủ rê Tô Tô nhà đấy.” Anh mà để Hoa Phỉ Phỉ kéo vợ mất thì hạnh phúc của còn nữa.