“Đã điều tra là bên nào ?” Ông Lâm hỏi.
Hàn Quân Diệp thản nhiên đáp: “Là mấy tên gián điệp quèn của nước J thôi ạ. Thật kế hoạch của chúng cũng khá lắm, nếu con và Tô Tô ở đó thì khéo để chúng thực hiện âm mưu . Chuyện mà xảy đúng hôm áp Tết, tuy đất nước đến nỗi đại loạn, nhưng chắc chắn cũng sẽ rối ren một phen.”
Ông Hàn thở dài: “Cái đám ở nước J , đúng là bao giờ chịu yên phận. Từ xưa đến nay ông chúng chẳng thứ gì . Này cháu, cách nào dạy cho chúng một bài học ?”
Hàn Quân Diệp đáp: “Thời của con chẳng nể nang gì mà dạy cho bao nhiêu nước một bài học , nhưng chúng nó cứ vài hôm quên ngay thôi ông ạ.”
“Chẳng lẽ cứ để mặc chúng tiếp tục càn như ?” Ông Hàn tỏ vẻ vui.
Hàn Quân Diệp mỉm : “Không ông. Đợi Tô Tô nghỉ Tết, con sẽ đưa cô sang nước J nghỉ dưỡng một chuyến.”
Nghe đến đây, trong phòng đều hiểu . Đôi vợ chồng tính toán, mà là tính toán sâu, chỉ là họ thèm mà thôi.
Ông Hàn : “Nếu , hai đứa cứ . Nhớ là đêm giao thừa về đấy.”
“Vâng ạ.” Chuyện còn mà hai ông cháu bàn đến ngày về.
Hàn Quân Diệp đưa hạt óc ch.ó bóc xong cho Lâm Tô Anh, cô cũng khách sáo mà đón lấy ăn ngay.
“Ha ha, một nhà đúng là tình cảm thật đấy, mà cũng vui lây.” Ông Lâm sang sảng.
“Tốt, lắm.” Ông Hàn vui vẻ , sang với ông Lâm: “Ông bạn già, sang năm nhà chúng thêm thành viên mới .”
Ngồi bên cạnh, mắt Hàn sáng rỡ lên: “Tiểu Anh, con ăn óc ch.ó thế? Chẳng ăn óc ch.ó dễ béo lắm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-750.html.]
“ là dễ béo ạ, nhưng cho đang chuẩn mang thai.” Vì quyết định em bé nên Lâm Tô Anh cũng định giấu nhà.
Cả nhà cùng đón Tết Dương lịch trong khí vui vẻ, đầm ấm. Mọi hầu như nhắc đến những chuyện bên ngoài, trừ khi hai ông cụ hỏi tới.
“Tiểu Anh, con chuẩn em bé ?” Mẹ Hàn mừng rỡ, đôi mắt càng sáng hơn. Bà ngay con bé ăn óc ch.ó là lý do mà, quả nhiên đúng như bà nghĩ.
Lâm Tô Anh bĩu môi, giọng điệu như kể khổ như trêu chọc: “Anh bảo sắp ba mươi , con nhà lớn tướng cả . Thấy tội nghiệp quá nên con đành thương tình, đồng ý sinh cho một đứa thôi ạ.”
Nghe , bố Lâm cúi xuống con trai bé bỏng trong tay , ngước lên Lâm Tô Anh: “May mà thằng Gao Gao nhà đời sớm.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Câu khiến cả nhà bật ha hả. Cũng , nếu bé Gao Gao mà đời muộn một năm, khi còn nhỏ tuổi hơn cả cháu ngoại của . Mà kể cả bây giờ đời thì cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu.
Ăn trưa xong, cả nhà sân sưởi nắng. Ông Lâm bỗng lên tiếng: “Tiểu Anh, con còn nhớ mấy món đồ cổ con mang về từ Ninh Hà ?”
“Con nhớ chứ ạ. Dù con cũng nhiều đồ linh tinh quá, giữ cũng phiền nên đưa hết cho ông xử lý còn gì?” Lần , Lâm Tô Anh mang về một đống châu báu đồ cổ từ Ninh Hà, cô chỉ giữ vài món ưng mắt, còn giao hết cho ông Lâm. Tặng cho nhà nước cũng , đem cho khác cũng xong, cô lười chẳng buồn bận tâm.
Ông Lâm tiếp lời: “Ông đưa mấy món đó cho Viện bảo tàng Quốc gia giám định. Họ xác nhận khá nhiều món là đồ từ đời Hán. Việc những món đồ cổ thời Hán bảo quản nguyên vẹn đến thế là cả một phát hiện lớn. Họ hỏi ông đồ ở , ông là do cháu sưu tầm ở nước ngoài mang về.”
Nghe đến đây, Lâm Tô Anh ho sặc sụa: “Ông ơi, tuy con cũng chút ít về việc săn đồ cổ, nhưng mà tìm nhiều đến thế chứ ạ? Lời dối chắc chẳng ai tin nhỉ.”
“Tin thì liên quan gì ? Lời của ông dù đầy sơ hở thì bọn họ cũng chẳng dám đến kiểm chứng, nên ông cứ đại thôi.” Ông cụ đôi khi cũng tùy hứng thật.
Lâm Tô Anh xong chỉ đảo mắt trắng dã. “Ông ơi, ông như chẳng sẽ kéo đến tận cửa nhà ?”
“ là sẽ kéo đến tận cửa, thế nên ông thẳng với họ là cháu săn đồ cổ về đấy.” Nụ bí hiểm của ông cụ khiến Lâm Tô Anh dấy lên một linh cảm chẳng lành. Cô ông hồi lâu mới lên tiếng: “Ông ơi, rốt cuộc ông những gì ? Ông một lèo cho con xem nào.”
Ông Lâm ha hả: “Thật cũng gì to tát. Chỉ là bên gửi tin đến, là một đại hội giám định cổ vật quốc tế, quốc gia chúng cần cử đại biểu tham dự. Năm địa điểm tổ chức ở ngay nước họ. Vì ông đây nhiều đồ nên họ gửi thư mời cho ông. họ cũng một lão già như ông tiện , vì cháu ông tham gia một chuyến.”