Dị Năng Thần Y Tái Sinh Thời Hiện Đại - Chương 707

Cập nhật lúc: 2025-10-16 09:20:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sưu hồn thuật.” Lâm Tô Anh gật đầu chắc nịch. Dù họ cũng nước , việc gì thương tiếc khi dùng Sưu hồn thuật sẽ tổn hao một phần tinh lực của họ chứ.

 

Hàn Quân Diệp vốn là lời vợ nhất, bà xã đại nhân lên tiếng, đương nhiên thực hiện. Huống hồ, bản cũng chẳng chút thiện cảm nào với Đảo quốc.

 

Chỉ thấy tiện tay ngắt vài chiếc lá, đầu ngón tay khẽ búng. Những chiếc lá bay như tia chớp, một tiếng xé gió, một âm thanh, lặng lẽ găm chính xác huyệt ngủ của hai cô gái. Sau đó, Hàn Quân Diệp bước tới, trực tiếp thi triển Sưu hồn thuật. Vài phút , khi chuyện, về bên cạnh Lâm Tô Anh, : “Họ đến đây để tìm một loại chất độc bỏ từ cuộc chiến tranh sáu mươi năm .”

 

Chỉ vài câu ngắn gọn nhưng Lâm Tô Anh hiểu vấn đề: “Nói như , con suối nhiễm độc thể là do loại độc d.ư.ợ.c đó. Tức là nó đang ở gần đây.”

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

 

“Theo thông tin của bọn họ thì đúng là .” Hàn Quân Diệp nghiêm túc đáp.

 

Lâm Tô Anh thẳng: “Nếu thế, chúng tìm thôi.” Cô để tâm đến hai cô gái xinh đang sõng soài mặt đất, còn mưa cho ướt sũng. Cảnh tượng nếu để cho những gã đàn ông thương hoa tiếc ngọc thấy, chắc chắn họ sẽ mắng c.h.ử.i hành động tàn hoa hủy ngọc của Lâm Tô Anh và Hàn Quân Diệp."

"Nghe nơi độc d.ư.ợ.c của nước ngoài để từ sáu mươi năm , Lâm Tô Anh và Hàn Quân Diệp lập tức trở nên cảnh giác. Chẳng cần xa, chỉ cần cả con suối biến thành một dòng nước độc là đủ , độc tính của thứ mạnh đến nhường nào.

 

Lâm Tô Anh liền kích hoạt thiên nhãn để tìm kiếm. Cũng may là trời xui đất khiến thế nào, nếu thiên nhãn, chắc cô tìm dễ dàng như . Nhờ nó, cô dốc lực tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng, cô phát hiện ở thượng nguồn con suối đỉnh núi, bên một hồ nước nhỏ nhiều chai lọ cũ kỹ.

 

Lâm Tô Anh vội vẫy tay gọi Hàn Quân Diệp , chỉ xuống hồ nước:

“Dưới đáy hồ thứ gì đó.”

 

Hàn Quân Diệp chút do dự, ngay:

“Anh xuống , em ở bờ chờ nhé.”

 

Lâm Tô Anh Hàn Quân Diệp xuống hồ giữa trời mưa lạnh, nên cô ngoan ngoãn gật đầu:

“Được, em ở chờ .”

 

Hàn Quân Diệp nhảy xuống hồ. Nước trong hồ cũng chỉ ngập quá nửa , nhất là với hình cao lớn như thì càng đáng kể. Anh dễ dàng vững hít một sâu, lặn thẳng xuống đáy. Chẳng mấy chốc, vớt lên ít chai lọ, nắp của vài cái lỏng .

 

Lâm Tô Anh cần kiểm tra từng cái, cô chỉ dùng thiên nhãn quét qua là thấy rõ bên trong vẫn còn nhiều d.ư.ợ.c liệu và t.h.u.ố.c nước. Cô gật đầu với Hàn Quân Diệp, khẳng định:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-707.html.]

“Chính là chúng .”

 

Ngay khi nhận tín hiệu, Hàn Quân Diệp liền nhanh chóng lặn xuống vớt tất cả lên bờ. May mắn là tuy chai lọ khá nhiều nhưng kích thước lớn, nên vớt lên nhanh.

 

Đợi Hàn Quân Diệp lên bờ, Lâm Tô Anh liền cất hết thứ nhẫn trữ vật đưa gian linh điền. Sau đó, cô bảo trong dùng nước linh tuyền tắm rửa cho sạch sẽ. Dù thì dòng suối cũng độc, tuy Hàn Quân Diệp bây giờ tu luyện cấp cao, sợ thứ độc , nhưng Lâm Tô Anh vẫn cho rằng cẩn thận bao giờ là thừa.

 

Sau khi Hàn Quân Diệp tắm rửa xong, Lâm Tô Anh còn cẩn thận đưa cho một viên Thánh Nguyên Đan cả hai mới rời .

 

“Vài cái chai lọ lỏng nắp, độc d.ư.ợ.c từ đó mới rò rỉ ngoài.” Hàn Quân Diệp mặt hồ nước độc. “Ấy thế mà qua bao nhiêu năm, độc tính vẫn hề suy giảm, quả nhiên là loại độc d.ư.ợ.c cực kỳ lợi hại.”

 

Lâm Tô Anh lấy một viên giải độc đan ném xuống hồ nước, đoạn lên thắc mắc của :

“Em thấy lạ là, với độc tính mạnh như , lẽ cả ngọn núi nhiễm độc từ lâu . ngoài con suối , những nơi khác hề ô nhiễm chút nào. Chỗ thật sự kỳ quái.”

 

Nghe Lâm Tô Anh , Hàn Quân Diệp cũng gật gù tán thành:

“Em lý, đúng là kỳ lạ.”

 

Lâm Tô Anh ném xong viên giải độc đan, :

“Được , em ném t.h.u.ố.c đó, chỉ cần bảy ngày , chất độc ở đây sẽ hóa giải .”

 

Hàn Quân Diệp hài lòng gật đầu, sắc trời đang dần tối :

“Xem hôm nay chúng về tay .”

 

“Sao về tay chứ?” Lâm Tô Anh chỉ tay xuống hồ nước, mỉm . “Cái cũng coi như chúng một việc mà. Tuy chúng nhất định dùng nước ở đây, nhưng giải quyết một dòng suối độc cũng đấy chứ.”

 

Hàn Quân Diệp gật đầu, vẻ mặt tán đồng:

“Bà xã đúng lắm, chúng cũng xem như một việc công đức lớn.”

 

 

Loading...