Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chạy nước rút hết tốc lực thì , chứ ai thế khi chạy đường dài bao giờ. Bất cứ ai kinh nghiệm chạy bền đều hiểu rõ, cự ly dài chỉ thể chạy từ từ để giữ sức, tuyệt đối thể bứt tốc ngay từ đầu.
“Làm gì đấy hả, mau tăng tốc lên!” Gã huấn luyện viên họ Vương bắt đầu hối thúc.
Một sinh viên chịu nổi, bèn dừng và thẳng: “Thưa huấn luyện viên, thầy chạy đường dài thì thể chạy nước rút ? Chạy như lỡ xảy án mạng thì thế nào?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Ở đây là quyết định! Có c.h.ế.t thì chịu trách nhiệm!” Gã huấn luyện viên họ Vương năng ngang ngược.
“Nếu thật sự án mạng, e là thầy gánh nổi .” Người lên tiếng chính là Hoa Phỉ Phỉ.
Vốn dĩ Hoa Phỉ Phỉ thích gây sự, nhưng cô thực sự chướng mắt gã huấn luyện viên . Làm gì huấn luyện viên nào ngang ngược vô lý như chứ? Huấn luyện quân sự, chạy hai mươi cây thì cũng bình thường thôi, nhưng bắt chạy hết tốc lực thì thật quá đáng.
“Đối với quân nhân, thời gian là sinh mệnh! Trong nhiều trường hợp, họ buộc chạy hết tốc lực!” Gã huấn luyện viên họ Vương hùng hồn đáp.
“ thể lực của quân nhân là do khổ luyện mà thành, tin lúc thầy mới quân ngũ thể chạy nước rút hai mươi cây ngay .” Liên Kiều cũng xen .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-660.html.]
“Mấy cô ý gì, tạo phản ? bắt các cô chạy là vì cho các cô thôi!” Thấy đám sinh viên ai nhúc nhích, gã huấn luyện viên họ Vương khỏi tức tối, cảm thấy uy tín của thách thức.
“Có chuyện gì ?” Dường như thấy bên chuyện , tổng huấn luyện viên và mấy vị huấn luyện viên đang nghỉ ngơi bèn tới.
“Báo cáo cấp , đám sinh viên chịu tuân theo sự sắp xếp, chịu chạy bộ.” Gã huấn luyện viên họ Vương liền lấp liếm, tránh nặng tìm nhẹ.
“Có đúng như , huấn luyện viên Vương?” Nguyên Thiệu Ưng gã, gương mặt trẻ tuổi hề để lộ chút cảm xúc vui buồn nào, trái còn toát lên một vẻ uy nghiêm khó tả.
Lâm Tô Anh thoáng ngạc nhiên khi thấy tổng huấn luyện viên, ngờ là quen, chính là Nguyên Thiệu Ưng.
Ngược , Nguyên Thiệu Ưng thấy Lâm Tô Anh thì chẳng gì bất ngờ. Hắn cô đỗ thủ khoa khối xã hội Đại học Y Kinh Thị để học từ đầu, mà là để thi thẳng lên cao học. Vì , việc gặp cô ở đây cũng là điều dễ hiểu.
“Báo cáo cấp , là để rèn luyện thể lực cho họ.” Gã huấn luyện viên họ Vương đông ở đây, lấp l.i.ế.m cũng nữa nên đành .
“Vớ vẩn! Cậu huấn luyện viên mà tùy tiện hành động như thế ?” Nguyên Thiệu Ưng thừa chuyện gì sẽ xảy nếu bắt thường chạy nước rút hai mươi cây . “Lát nữa đến văn phòng của bản kiểm điểm!”
“Không chúng chạy, mà là vị huấn luyện viên yêu cầu chúng chạy nước rút hai mươi cây . Thưa tổng huấn luyện viên, ngài cũng chúng chỉ là sinh viên, quân nhân chuyên nghiệp. Mà kể cả là quân nhân chuyên nghiệp nữa, cũng cần trải qua huấn luyện bài bản mới thể chạy như .” Hoa Phỉ Phỉ rành mạch trình bày sự việc.