Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Tô Anh trách móc liếc bố một cái: “Bụng dì Dương to như mà bố còn để dì đến đây.”
Bố Lâm ha hả. Biết , dù con gái cằn nhằn thì ông vẫn tới thăm mà.
Hôm , Lâm Tô Anh trường một chuyến. Lúc cô đến, vài học sinh khác trong lớp 12-7 cũng mặt lác đác. Chắc hẳn đều nhận thông báo đến bổ sung phiếu nguyện vọng.
Lâm Tô Anh chỉ ghé qua thăm trường cũ, chào hỏi thầy hiệu trưởng Cổ một tiếng nhanh chóng rời .
Lớp 12-7 của Lâm Tô Anh định sẵn sẽ trở thành một huyền thoại của trường Trung học 1 Kinh Thị. Thậm chí kể từ đó về , bất cứ học sinh nào xếp lớp 7 đều vô cùng đặc biệt. Chẳng ai rõ nguyên do, đoán rằng liệu họ chịu ảnh hưởng từ “Y Tiên” Lâm Tô Anh . Dù nữa, đây cũng chỉ là phỏng đoán, và nó cũng chỉ góp thêm một lý do cho sự tồn tại của một huyền thoại mà thôi.
Nhiều trường đại học bắt đầu năm học mới tháng Mười, dành trọn vẹn tháng Chín cho kỳ quân sự.
Lâm Tô Anh sáu chữ “Đại học Y khoa Kinh Thị” cổng trường, chuẩn xuống xe.
Hàn Quân Diệp dặn dò: “Bà xã, cẩn thận nhé. Một tuần nữa đến đón em.”
“Vâng.” Lâm Tô Anh mỉm gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-655.html.]
Đây chính là cái lợi của tu vi, tin gì chỉ cần dùng thần thức quét qua là xong. Đôi lúc Lâm Tô Anh cũng thấy ghen tị với Hàn Quân Diệp, tu luyện cô, mà giờ vượt xa cô .
“Thôi , em tự lo cho nhé. Có chuyện gì nhớ gọi cho đấy.” Hàn Quân Diệp đành dặn dặn .
Hàn Quân Diệp thở dài: “Thật với năng lực của em thì cần gì tham gia quân sự chứ.”
Lâm Tô Anh mỉm : “Vâng, em . Thôi em đây.” Dứt lời, cô xách hành lý của bước xuống xe.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Trong kỳ quân sự, mỗi tuần sẽ nghỉ một ngày. Lâm Tô Anh chắc chắn sẽ đăng ký ngoại trú vì nhà cô ở ngay tại Kinh Thị, cũng tiện. Tuy nhiên, theo quy định thì suốt kỳ quân sự, tất cả sinh viên đều ở nội trú trong ký túc xá một tháng.
Lâm Tô Anh nghiêm mặt: “Thôi nào, là đàn ông con trai mà cứ lằng nhằng mãi thế? Có em luôn .”
Cô liếc mắt “Hàn thiếu gia” đang bịn rịn nỡ rời xa vợ: “Em ở vì kỳ quân sự, mà là để quen với bạn học mới.”
“Được , đừng nháo nữa. Anh tưởng em chắc? Chuyện của cũng nhiều lắm đấy. Thiết Ảnh và Huyết Quả Đào đến rừng rậm Amazon đến giờ vẫn tin tức gì, lo ?” Lâm Tô Anh thẳng. “Mau về tìm họ .”
Hành lý của Lâm Tô Anh gọn nhẹ, vì cô trong kỳ quân sự mang nhiều đồ cũng chẳng dùng đến.