Nói đến đây, cô tin Hàn Quân Diệp hiểu. Quả thực, thông suốt. “Em bồi dưỡng những thành vây cánh của chúng ?”
“Cũng hẳn ạ, ít nhất là để họ ghi nhớ phần ân tình . Anh và em đều , nhân quả và ân tình thực chất là sự ràng buộc nhất.” Lâm Tô Anh tiếp lời, “Và cũng mà, lỡ như cả hai chúng đều rời , những ở đây sẽ cần sự giúp đỡ của khác.”
Cuộc sống của hai tuy đôi lúc cũng những va chạm nhỏ, nhưng đó đều vấn đề gì to tát. Hơn nữa, cả hai đều bao dung với đối phương.
Hàn Quân Diệp trầm ngâm một lát gật đầu: “Được thôi, việc cứ giao cho . Dù nhà họ Hàn cũng chỉ cần nửa tháng chuẩn là thỏa thôi.”
“Em ngay mà, giao cho là nhất .” Lâm Tô Anh tủm tỉm , “À , hôm nay em một thỏa thuận với thầy hiệu trưởng, em bảo thầy đồng ý một điều kiện của em. Anh xem em nên yêu cầu điều gì thì nhỉ?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Hàn Quân Diệp khẽ: “Còn điều kiện nào hơn việc em chỉ cần thi, còn cần đến lớp chứ.”
“Ý đấy! mà bình thường em cũng đến lớp mấy . Thế nên đặc cách chỉ thi học nên là em.” Lâm Tô Anh ý tưởng trong đầu, “Cứ xem đợt huấn luyện nghỉ đông thế nào . Nếu các bạn lớp 12-7 khi trải qua sự gột rửa của quân đội đều khiến em hài lòng, em nghĩ chúng thể xin cho cả lớp nghỉ học học kỳ tới.”
"Kỳ nghỉ đông thoáng chốc đến. Trong kỳ thi cuối kỳ , Lâm Tô Anh vẫn như cũ chiếm giữ vị trí đầu. Giờ đây, cái tên Lâm Tô Anh trở thành một huyền thoại sống tại trường Trung học 1 Kinh Thị. Điều duy nhất khiến tiếc nuối là sức khỏe của cô , đến mức cứ mười ngày học thì tới chín ngày cô vắng mặt.
Kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu, cũng là chặng nước rút cuối cùng cho các học sinh khối 12. Theo lịch, bộ khối 12 của trường Trung học 1 Kinh Thị đều học phụ đạo. Trong hơn hai mươi ngày nghỉ, nhà trường chỉ cho nghỉ đúng bốn ngày, từ Đêm Giao thừa đến hết mùng ba Tết, còn đều lên lớp. Thế nhưng, một học sinh nào của lớp 12-7 trường để tham gia đợt học thêm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-583.html.]
Cũng may, lớp 12-7 vốn là một tập thể đặc biệt, chẳng mấy giáo viên để tâm đến họ. Cùng lắm, cũng chỉ buông lời cảm thán về những đặc quyền mà đám học sinh hưởng.
Không một ai , đúng lúc , năm mươi ba học sinh của lớp 12-7 lượt mặt tại một địa điểm hẹn ở ngoại ô.
Lâm Tô Anh và Hàn Quân Diệp đợi sẵn ở đó.
“Tiểu Anh!” Các bạn học lượt đến, ai cũng mặt đúng giờ quy định.
Hàn Quân Diệp dẫn họ đến một căn cứ huấn luyện ở ngoại ô quân khu Kinh Thị. Vừa đến nơi, Lâm Tô Anh thấy Nanh Sói và đội của . Cô nhận ngay, đây chính là căn cứ huấn luyện tân binh của lực lượng đặc công. Cô liếc Hàn Quân Diệp, chỉ khẽ gật đầu, xác nhận suy đoán của cô là đúng.
Hàn Quân Diệp nghiêm nghị Lâm Tô Anh cùng năm mươi hai học sinh còn , cất giọng dõng dạc: “Đây sẽ là nơi các em gắn bó trong mười lăm ngày tới. Ban ngày, các em sẽ tham gia đủ loại hình huấn luyện thể lực. Buổi tối, các em sẽ ôn tập cho kỳ thi đại học. Trong suốt mười lăm ngày , thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày sẽ quá sáu tiếng. Các em đủ tự tin để trụ đến cùng ?”
“Có!” Cả đám đồng thanh đáp , tiếng hô vang dội, dứt khoát.