Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dinh thự nhà họ Vân lúc tĩnh lặng đến lạ thường, tĩnh đến mức dường như thể thấy cả tiếng kiến bò mặt đất.
Vừa bước đại sảnh, Vân Ngàn Trọng khựng . Ánh mắt ông dán chặt phụ nữ đang chiếc ghế chủ vị, lòng rối bời. Ông cưới ả, vốn chỉ vì nghĩ ả là phụ nữ . Vợ ông mất sớm, con cái cũng lớn khôn, ông chỉ tìm một bầu bạn lúc tuổi già, nào ngờ rước về một kẻ dã tâm ngút trời như .
“Tại ?” Vân Ngàn Trọng cất giọng khàn khàn, thẳng Tô Thơ Thơ.
Tô Thơ Thơ khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, ánh mắt lả lướt đầy vẻ quyến rũ: “Tại ư? Người Miêu Cương chúng sống co cụm một nơi, nếu cơ hội vươn lên thì đương nhiên nắm lấy. Tiếc thật, chỉ thiếu một bước nữa là thành công, nhưng như cũng đáng giá lắm .”
Nói , ả vươn tay , mu bàn tay là một con trùng màu vàng rực, trông vô cùng uy mãnh. Điều kỳ lạ là lưng con trùng vàng còn hoa văn mờ ảo hình chữ “Vương”.
“Tuy thất bại trong việc chiếm đoạt nhà họ Vân, nhưng nuôi Cổ Hoàng. Thấy , đây chính là Cổ Hoàng! Các tuy đông, nhưng cuối cùng cũng sẽ bỏ mạng tay mà thôi.” Vừa , Tô Thơ Thơ dịu dàng vuốt ve tấm lưng của Cổ Hoàng.
“Tô Thơ Thơ, đây là nhà họ Vân, Miêu Cương của các ! Tốt nhất cô đừng giở trò quỷ quái gì !” Vân Ngàn Trọng cau mày cảnh cáo.
Ả đưa một chiếc còi lên môi thổi, dù một âm thanh nào phát , nhưng trong khí bỗng lan tỏa một mùi tanh tưởi đến buồn nôn.
Tiếng xì xào ghê rợn vang lên từ khắp các góc tối, vô rắn rết, bọ cạp, cóc và nhện độc lúc nhúc bò , khiến những nhà họ Vân khỏi hoảng hốt, mặt mày tái mét.
“Cẩn thận, rắn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-544.html.]
“Kia là bọ cạp!”
“Cả cóc độc nữa!”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Và nhện!”
Tô Thơ Thơ khanh khách đầy đắc ý: “Sao thế? Mới sợ ? Chẳng các tự cho là tài giỏi, bảo vệ gia tộc, tìm kẻ yếu mềm báo thù ? Giờ cho các cơ hội đấy, xem , tất cả đều là thú cưng nuôi đó, thế nào?”
“Tô Thơ Thơ, mụ đàn bà rắn rết nhà ngươi!” Vân Ngàn Trọng tức giận gầm lên.
“Ta vốn là một mụ đàn bà rắn rết mà, nếu thì lấy Ngũ Độc để tiếp đãi các chứ.” Ả cợt. “Các yên tâm, hôm nay thoát khỏi cái c.h.ế.t, nhưng khi c.h.ế.t, nhất định sẽ kéo các c.h.ế.t chung!”
Vẻ mặt Vân Ngàn Trọng nặng trĩu. Ông sang Hàn Quân Diệp, lúc chỉ thể trông cậy .
Hàn Quân Diệp bình thản ả: “Tô Thơ Thơ, là Thần Ưng của Thánh Tổ.” Anh , rốt cuộc vẫn đến lượt tay. Nhà họ Vân tuy giỏi võ cổ truyền, nhưng kinh nghiệm đối phó với những thứ độc vật .
“Ngươi là của Thánh Tổ?” Tô Thơ Thơ biến sắc.