Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc Âu Dương Nhã Chi mới sực nhớ chuyện bắt cóc Kỳ Kỳ. Cô lườm bé đang gặm trái cây hóng chuyện bên cạnh, tức đến sôi máu: “Vừa mày lấy cái gì dọa tao?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Kỳ Kỳ chớp chớp đôi mắt trong veo: “Cô lạ thật, chỉ là một con nhện thôi mà. Chẳng lẽ cô thích Tiểu Hắc nhà cháu ? Tiểu Hắc là nhện cưng của cháu đó, nãy cháu cho cô mà cô cần. Hay là... để cháu tặng cô Tiểu Thanh nhé?”
Nói , bé lôi từ trong túi một con rắn lục tre xanh biếc, vô cùng thành khẩn đưa cho Âu Dương Nhã Chi: “Tặng cô . Tiểu Thanh nhà cháu hiền lắm.”
“Á! Rắn!” Âu Dương Nhã Chi nào còn sức mà quan tâm nó hiền , cô hét lên một tiếng nhảy phắt lên chiếc bàn gần đó. Tốc độ bật nhảy phi thường đến mức khiến Lâm Tô Anh cũng ngỡ ngàng.
“Cô ơi, cô võ công ạ?” Kỳ Kỳ tò mò hỏi, đoạn cẩn thận đặt con rắn lục tre về trong túi, tiếp tục cầm quả linh trái lên gặm.
“Kỳ Kỳ, mất vệ sinh quá con ơi!” Bàn tay mới cầm rắn xong bốc trái cây, hành động khiến Lâm Tô Anh nhíu mày khó chịu.
“Ôi, thôi , cái m.ô.n.g đáng thương của cháu chắc sắp gặp họa .” Kỳ Kỳ tỏ vẻ đáng thương Vô Song bên cạnh: “Vô Song, lát nữa nhớ giúp tớ đấy nhé.”
Vô Song chỉ liếc xéo bé một cái chạy đến xổm xuống bên cạnh Lâm Tô Anh.
Lâm Tô Anh vỗ vỗ đầu Vô Song: “Vô Song, giúp trông chừng Kỳ Kỳ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-501.html.]
Vô Song khẽ gật đầu về bên cạnh Kỳ Kỳ. Cậu bé liền ôm chầm lấy Vô Song, mắt rời khỏi Lâm Tô Anh."
"Kỳ Kỳ cúi xuống đôi chân ngơ ngác quanh. Lâm Tô Anh cầm chai nước khoáng bên cạnh, dịu dàng bước tới rửa chân cho bé. Từng cử động của cô đều vô cùng tự nhiên, thản nhiên như thể đây là hiện trường của một vụ bắt cóc con tin.
Xong xuôi, Lâm Tô Anh dắt Kỳ Kỳ và Vô Song sang một bên mới sang Âu Dương Nhã Chi: “Cô Âu Dương, nhớ nhờ Sở Sở chuyển lời cho cô một câu, cô còn nhớ ?”
“Cô sẽ giở trò gì .” Sắc mặt Âu Dương Nhã Chi thoáng chốc biến đổi, cô l..m t.ì.n.h hình tồi tệ thêm nữa.
Lâm Tô Anh khẽ nhếch mép khẩy: “ giở trò thì sẽ giở trò ư? Trên đời gì chuyện dễ dàng như , chỉ sợ là .” Câu của cô quả thật đả kích khác.
Âu Dương Nhã Chi thấy nụ của Lâm Tô Anh, trong lòng dâng lên một luồng lạnh: “Cô gì?”
“ cũng đây là xã hội pháp trị mà, cho nên bắt cóc cháu trai của cô thì nhất nên cho cô một lý do hợp tình hợp lý chứ.” Lâm Tô Anh bâng quơ lật nhẹ cổ tay, một cây kim bạc lấp lánh xoay tròn giữa những ngón tay. Trông thì vẻ hờ hững, nhưng sát khí vô hình tỏa đè nặng lên Âu Dương Nhã Chi khiến cô gần như thở nổi.
“Câu đó là hỏi cô mới đúng.” Lâm Tô Anh đột ngột thu nụ , gương mặt lạnh tanh: “Cô Âu Dương, ngày mai chúng gặp , chi bằng hôm nay tính sổ cho sòng phẳng.”
Âu Dương Nhã Chi hoảng hốt đến mức đổ cả bàn , thấy thế liền sợ hãi lùi mấy bước.