Thật đáng thương cho đám ở đất nước mặt trời mọc, nếu sắp đối mặt với vị khách nào, chắc chắn họ tìm cách cao chạy xa bay khi Lâm Tô Anh đặt chân đến. cũng chính vì sự đó, họ vô tình tạo một cơ hội thể hơn cho hai vợ chồng cô."
"Phong cách của Đảo quốc và Hoa Hạ khác biệt. Tuy nhiên, xét cho cùng thì văn hóa của họ cũng chỉ là một nhánh rẽ từ Hoa Hạ mà thôi. Tương truyền rằng ngày xưa, một vị cận thần của hoàng đế dẫn theo một nhóm nam nữ thanh niên với nhiệm vụ tìm kiếm t.h.u.ố.c trường sinh bất lão, cuối cùng họ đến hòn đảo và lập nên một quốc gia.
Chính vì , phong cách của Đảo quốc mang đậm màu sắc cổ đại của Hoa Hạ, đặc biệt là thời nhà Đường. Nghe , đó là thời kỳ hai bên giao hảo thiết nhất, thậm chí nhà Đường còn từng gả công chúa sang để kết tình hòa hiếu. Đương nhiên, đối với một mấy hứng thú với lịch sử như Lâm Tô Anh, cô cũng chẳng buồn kiểm chứng những chuyện thật giả đó. Mục đích của cô khi đến Đảo quốc vô cùng đơn giản: cướp bóc.
“Chồng ơi, em , Đảo quốc coi trọng nhất thứ gì nhỉ?” Lâm Tô Anh cảm thấy nếu chỉ cướp của cải thôi thì đủ sức đả kích bọn họ. Vì , cô tìm thứ gì đó thể gây chấn động lòng , đó mới là mục tiêu của cô.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Hàn Quân Diệp nghiêng đầu suy nghĩ một lát đáp: “Thứ mà Đảo quốc coi trọng nhất chính là lịch sử của họ. Bọn họ luôn tự cho là chính thống, nên lúc nào cũng tìm cách chiếm đoạt các loại kiến thức và kỹ thuật của Hoa Hạ. Ví dụ như y học cổ truyền, họ từng gân cổ lên cãi rằng đó là của . mặc cho họ rả thế nào, y học cổ truyền vẫn là của Hoa Hạ.”
“Vậy thì đơn giản quá .” Hàn Quân Diệp mỉm , “Em còn nhớ tên Lưu Quang Tử chứ?”
Lâm Tô Anh bĩu môi khinh bỉ: “Tự dưng nhắc đến tên mê gái đó.”
Hàn Quân Diệp bật : “Anh nhắc đến tên mê gái đó .” Thấy dáng vẻ “em chính là đang đấy” của Lâm Tô Anh, đành gật đầu thỏa hiệp, “Được , , là nhắc. Tên mê gái Lưu Quang Tử đó là của phe Thiên hoàng, nhưng Ito Inin thuộc phe Mạc phủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-469.html.]
Chẳng cần Hàn Quân Diệp giải thích thêm, Lâm Tô Anh hiểu ngay. Cô khịt khịt mũi, vẻ mặt đầy tinh quái: “Chồng ơi, em thấy độc ác quá, cẩn thận sét đ.á.n.h con đấy.”
“Không , tu luyện như đang cần sét để đột phá đây.” Hàn Quân Diệp hóm hỉnh đáp lời.
Lâm Tô Anh gật gù, đôi mắt sáng lên một tia hứng thú: “Bọn Đảo quốc cũng thật rảnh rỗi. Có thời gian nghĩ cách phát triển đất nước, mấy chuyện vớ vẩn, đúng là hết nổi. Chắc là do bản tính của họ vốn thích dùng logic của kẻ cướp . Nếu họ nhàm chán như , bao nhiêu chuyện ngu xuẩn như thế, thì em sẽ mặt mặt trăng tiêu diệt bọn họ!”
“Khụ khụ.” Hàn Quân Diệp ho khan, cảm thấy vợ đúng là truyện tranh của Đảo quốc đầu độc , “Vợ ơi, mặt trăng xuất hiện ban ngày .”
“Ai bảo mặt trăng xuất hiện ban ngày, chỉ là họ thấy thôi. Anh thế, tức là mặt mặt trăng .” Lâm Tô Anh tỏ vẻ lời, Hàn Quân Diệp một câu, cô thuận theo ngay, “Nếu thì hãy mặt nhân loại tiêu diệt bọn họ ! Chồng xem, vĩ đại bao.” Vẻ mặt mong chờ khen ngợi của cô khiến Hàn Quân Diệp cố lắm mới nhịn .
Lâm Tô Anh thấy nũng cũng đủ , liền nghiêm túc trở : “Em thật đấy, bọn họ gì?”
Thấy cô nghiêm túc, Hàn Quân Diệp cũng đùa nữa: “Đảo quốc hiện tại chia hai phe, một phe ủng hộ Thiên hoàng, một phe ủng hộ Mạc phủ. Hay là chúng cứ để họ tự đấu đá với , ai bảo họ dám đắc tội với chúng . Cứ để họ tự xử lý lẫn , như chúng chẳng cần mặt mặt trăng nhân loại gì cả, chỉ cần mặt chính là .” Anh với vẻ vô cùng nghiêm túc, hề cảm thấy hổ vì lòng hiểm độc của , ngược còn chút đắc ý.