“Cô Lâm, Nhã Chi nó say thật , cô đừng chấp nhặt với nó. Hai cứ tiếp ạ.” Âu Dương Lượng chỉ đành .
Ánh mắt Hàn Quân Diệp trầm xuống, nhưng nét mặt vẫn hề đổi. Anh chỉ lạnh lùng hỏi những còn : “Các vị khác cũng ý kiến giống ?”
Âu Dương Nhã Chi cứ dán chặt mắt Hàn Quân Diệp rời. Lâm Tô Anh thầm đoán, lẽ vì cơ thể khỏe nên cô cũng trở nên to gan hơn chăng? Nhớ lúc nãy dùng thần thức quét qua, cô thấy Nhã Chi đang lân la bắt chuyện với chồng nhưng bà khéo léo từ chối, cô chỉ hy vọng cô ả gây thêm rắc rối gì nữa, nếu , đừng trách cô khách sáo.
Khóe môi Lâm Tô Anh cong lên thành một nụ : “Vậy thì, cứ tự nhiên nhé.” Nụ trong mắt khác thì gì đặc biệt, nhưng đối với Âu Dương Lượng, đó là một lời cảnh cáo ngầm, tạm thời tha cho Âu Dương Nhã Chi một mạng.
Hàn Quân Diệp và Lâm Tô Anh định rời , nhưng Âu Dương Nhã Chi lên tiếng nữa: “Dù nữa, Hàn, nể tình xưa của chúng , cũng nên mời riêng em một ly chứ.”
“Tình xưa?” Hàn Quân Diệp lạnh lùng liếc cô một cái. “ và cô thì tình xưa nghĩa cũ gì? Nhiều nhất cũng chỉ là đến cửa hàng của cô mua vài món đồ. cũng lấy , nào chẳng trả tiền sòng phẳng.”
“Em ý đó.” Âu Dương Nhã Chi vội vàng giải thích."
“Thật cũng gì to tát cả.” Lâm Tô Anh lên tiếng: “Cô Âu Dương, chỉ rõ một vài điều. Người đàn ông mặt cô đây là vị hôn phu của , và đến đây để tham dự lễ đính hôn của chúng . Vì , nếu ai mời rượu, xin đừng tìm vị hôn phu của . Chắc cô , là hẹp hòi lắm, cho phép vị hôn phu của liếc phụ nữ nào khác . Nếu lỡ , vì thương nên sẽ gì cả, nhưng với phụ nữ thì... xin nhé, cũng một khi phụ nữ lú lẫn vì yêu thì chẳng còn lý trí gì nữa. Cho nên, cô Âu Dương, mong cô đừng mời riêng vị hôn phu của , nếu sẽ ghen thật đấy. Tuy tin tưởng , nhưng chẳng tin nổi những cô gái độc khác. Đương nhiên, cô Âu Dương đây thì khác , cô giáo dưỡng, khí chất, điểm dừng, hơn nữa còn là danh tiếng ở Kinh Thị, chắc chắn sẽ những chuyện như , ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-414.html.]
Nghe những lời mà xem, quả là thấu tình đạt lý bao. ai hiểu cô đều , ý tứ thực sự trong đó chính là: “Âu Dương Nhã Chi, nếu cô là điều thì đừng lượn lờ mặt vị hôn phu của chúng nữa, nếu thì đừng trách nổi cơn ghen. Mà một khi ghen lên thì sẽ chuyện gì .” Trong lòng Âu Dương Nhã Chi đương nhiên hiểu rõ, đó chắc chắn sẽ là một chuyện vô cùng kinh khủng.
Nói xong, Lâm Tô Anh cũng chẳng thèm để ý xem Âu Dương Nhã Chi phản ứng thế nào, cứ thế kéo tay Hàn Quân Diệp đến một bàn khác để mời rượu.
Mời rượu hết ba mươi bàn tiệc, Lâm Tô Anh cảm thấy còn mệt hơn cả tu luyện. Phải rằng giữa chừng cô còn đến hai bộ lễ phục .
Khi họ bàn chính, Hàn Quân Diệp cô đầy xót xa: “Mệt em? Nếu mệt thì mặc kệ họ, chúng nghỉ ngơi nhé.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Lâm Tô Anh khẽ lắc đầu: “Em vẫn , thể chịu . Đợi tiễn khách xong nghỉ ngơi cũng , giờ em mới hiểu, nghề nghiệp vất vả nhất chính là cô dâu.”
Lúc , Lâm Tô Triết cầm theo chai rượu bước tới cạnh Hàn Quân Diệp: “ đến tìm thi uống rượu đây.”
Hàn Quân Diệp liếc Lâm Tô Triết, đáp: “Anh chăm sóc vợ chứ, nên cần giải quyết chuyện trong thời gian ngắn nhất.”