Hàn Quân Diệp mỉm : “Mấy ngày nay ở nhà chán lắm ?” Anh cũng thầm nghĩ, mấy hôm nay nhà cửa kẻ tấp nập, cô yên tĩnh tu luyện cũng , mà ngoài thì ai cũng bận rộn, chắc cô cũng ngại một .
Nghe trêu chọc, Lâm Tô Anh nhướng mày, giả vờ hờn dỗi: “Còn tại ? Chỉ là một cái lễ đính hôn thôi mà, cần rùm beng lên cho cả thiên hạ ?” Dù miệng thì trách móc, nhưng trong lòng cô ngọt ngào vô cùng.
Hàn Quân Diệp bật , cũng để bụng lời trách yêu của cô: “Được , , tất cả là của . Cho nên bây giờ đặc biệt đến đón em một nơi, xem như chuộc nhé?”
“Chúng ?” Lâm Tô Anh tò mò hỏi.
“Đến nhà tương lai của chúng .” Hàn Quân Diệp , ánh mắt cô đầy ẩn ý. Trong giới của họ, một khi đính hôn thì xem như hai bên gia đình công nhận, việc dọn về sống chung chỉ là chuyện sớm muộn, nên lời khiến hai má cô bất giác ửng hồng.
“Thật cần vội như , chỗ ở là mà.” Cô thuận miệng .
“Không vội . mà nơi chút đặc biệt, nếu cũng đưa em đến xem gì.” Anh đầy bí ẩn.
Thấy chỉ , cô cũng gặng hỏi thêm, dù đến nơi khắc sẽ rõ.
Khi xe dừng , Lâm Tô Anh sững sờ. Hóa , “ngôi nhà đặc biệt” mà Hàn Quân Diệp là một tòa Tứ Hợp Viện cổ kính, trầm mặc và mang đậm dấu ấn thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-399.html.]
Bước trong, thấy thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp, cô ngay ngôi nhà chăm sóc cẩn thận thế nào. “Trời ơi, tìm nơi ?”
Hàn Quân Diệp dịu dàng ôm lấy eo cô, thở ấm nóng của phả nhẹ bên tai: “Lần em một căn Tứ Hợp Viện. Thật cho em , một căn.” Anh mỉm giải thích: “Anh mua nó từ năm năm , đây từng là phủ của một vị vương gia. Lúc mua, nơi xuống cấp lắm . Anh đặc biệt nhờ trong viện bảo tàng tìm bản vẽ kiến trúc gốc, đó cho phục chế y như cũ. Cuối năm mới xong, nhưng vẫn dọn đến ở.” Anh siết nhẹ vòng tay: “Bây giờ em thích một nơi như thế , nên nghĩ, dùng nó tổ ấm tương lai cho chúng là tuyệt nhất. Em thích nơi ?”
“Em thích.” Dù mặt nóng bừng, Lâm Tô Anh hề né tránh mà rúc cả lồng n.g.ự.c , giọng mềm mại: “Em thích ngôi nhà .”
Nghe , ý môi Hàn Quân Diệp càng thêm rạng rỡ. Anh cúi xuống, dịu dàng tìm đến môi cô và đặt lên một nụ hôn sâu.
“Tô Tô, yêu em.” Hàn Quân Diệp rời khỏi môi cô, giọng trầm ấm, chân thành.
Gương mặt Lâm Tô Anh ửng hồng nhưng cô hề ngượng ngùng, chỉ hạnh phúc thẳng mắt , ánh mắt lấp lánh niềm vui: “Em cũng yêu .”
Tình yêu là chuyện của hai . Khi dũng cảm bày tỏ, cô cũng sẽ để thấp thỏm đợi chờ.
“Đi nào, dẫn em tham quan “nhà của chúng ” một vòng.” Hàn Quân Diệp cảm thấy Lâm Tô Anh của giờ phút đến nao lòng, nhưng vẻ cũng là một sự tra tấn ngọt ngào. Anh chỉ hận thể đè cô xuống ngay lúc . nghĩ đến chỉ vài ngày nữa thôi họ sẽ chính thức về chung một nhà, thấy nhẫn nại một chút cũng xứng đáng. Vì , đành vội chuyển chủ đề để dằn những xao động đang trỗi dậy trong lòng."
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
"Lâm Tô Anh cũng nhận sự khác lạ của . Cô chỉ khẽ đỏ mặt gật đầu. Thật , thời gian tiếp xúc qua, cô dần chấp nhận tình cảm của Hàn Quân Diệp. Đặc biệt là ngay khoảnh khắc , nếu ngỏ lời, cô chắc chắn sẽ từ chối. kiềm chế , và chính điều đó khiến Lâm Tô Anh vô cùng cảm động. Sự cảm động đến từ sự tôn trọng của , một đàn ông thà chịu thiệt thòi về chứ nhất quyết cô phiền lòng.