Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vậy ngươi xem, ở thế giới của ngươi, hôn lễ trông như thế nào?” Lâm Tô Anh tò mò hóng hớt.
“Thời đó, thấy họ chỉ đơn giản là từ một cánh cửa sang một cánh cửa khác. Điều kiện lúc thiếu thốn, của hồi môn của cô dâu cũng chẳng gì nhiều. một nghi lễ bắt buộc thành, đó là tắm gội.”
“Tắm gội mà cũng tính là nghi lễ ?” Lâm Tô Anh khó hiểu.
“Tất nhiên . Thời đó gì cái kiểu tắm rửa mỗi ngày như các ngươi bây giờ. Về cơ bản, một phụ nữ cả đời chỉ ba tắm: một là khi mới sinh , một là khi kết hôn, và cuối cùng là khi qua đời.” Hỗn Độn giải thích.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Lâm Tô Anh mà há hốc mồm: “Thế hôi ?”
“Ai , lấy vợ bao giờ . Mà hồi đó phụ nữ ai cũng cả thôi.” Hỗn Độn trả lời cực kỳ nghiêm túc.
Lâm Tô Anh nhíu mày: “Thôi kệ, mệt thì mệt một chút , ít nhất ngày nào cũng tắm.”
“Lý tưởng của ngươi cũng thật vĩ đại.” Hỗn Độn khinh bỉ.
Lâm Tô Anh đang định thêm gì đó thì thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Cô vội khỏi Linh Viên, mở cửa thấy bà nội đó. “Bà nội, bà nhanh ạ.” Lâm Tô Anh kéo tay bà phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-398.html.]
Bà nội hiền từ, lấy một chiếc hộp đưa cho Lâm Tô Anh: “Tiểu Anh , đây là bà lén cho con đấy.”
“Gì ạ?” Lâm Tô Anh tò mò nhận lấy mở . Bên trong ngờ là cả một xấp sổ đỏ! “Bà nội, bà gì ạ? Con thể nhận .”
“Đây là tấm lòng của ông bà nội cho con. Bất động sản thì bao giờ sợ nhiều chứ. Với , con cứ yên tâm, mấy đứa trai con ông bà đều chuẩn quà thích hợp , tuy giá trị bằng đất đai nhưng cũng để chúng nó thiệt thòi .” Bà nội đầy bí ẩn. “Con đấy thôi, năm đó ông nội con đấu địa chủ, lén giấu ít của quý .”
Nghe bà , Lâm Tô Anh đây là tấm lòng của ông bà, đành nhận lấy: “Con cảm ơn ông bà ạ. Con để ông bà lo lắng .”
“Nói bậy nào, Tiểu Anh của chúng là ngoan nhất. Vừa giỏi y thuật, luyện đan, còn tu tiên, con gái nhà ai mà bì chứ.” Bà nội với vẻ mặt đầy tự hào.
Lâm Tô Anh bật : “Bà nội đừng khen con nữa, bà mà khen nữa là cái đuôi của con vểnh lên tận trời mất.”
“Đuôi của con á?” Bà nội giả vờ ngó nghiêng lưng cô. “Đâu, cái đuôi nào , để bà xem nào.”
“Bà nội...” Lâm Tô Anh nũng, lắc lắc tay bà, trong lòng ngập tràn cảm kích."
"Hôm , Hàn Quân Diệp hẹn cô ngoài chơi. Mấy ngày nay ở nhà ai cũng tất bật, chỉ riêng cô là rảnh rỗi, nên khi ngỏ lời, cô chẳng hề do dự mà đồng ý ngay.
Vừa yên vị trong xe, Lâm Tô Anh vui vẻ thốt lên: “Anh đúng là cứu tinh của em.”