Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ trường cấp ba 1 Kinh Thị đến công viên Kinh Thị chỉ cách ba trạm xe buýt, gần. Vì , cả nhóm quyết định “ bình dân” một phen, bắt xe buýt thẳng đến quán ăn đó.
Đây là một quán ăn gia đình mang đậm phong vị đồng quê. Tấm biển hiệu phía khắc hai chữ “Tuyệt Vị”, khiến Lâm Tô Anh bất giác nghĩ đến món cổ vịt cay. Thật , cô cũng là một khá đam mê ẩm thực. Dù bây giờ đạt đến cảnh giới cần ăn uống để duy trì sự sống, nhưng cô tin rằng những gì đáng hưởng thụ thì vẫn nên tận hưởng. Ai thần tiên là kiềm chế ham ăn uống chứ? Lâm Tô Anh cho là . Đời chỉ một, sống một cách tự do tự tại mới là lẽ sống mà cô theo đuổi, cớ gì từ bỏ mỹ vị nhân gian? Huống hồ, trong giới Tu Chân còn cả những tu sĩ chuyên về ẩm thực cơ mà. Cho nên, cái gọi là “thần tiên ăn khói lửa trần gian” thực chất chỉ là lời đồn sai lệch. Thể chất của họ đúng là thể cần ăn uống mà chẳng hề suy suyển, nhưng khi cơ hội thưởng thức những món ngon, chẳng lý do gì từ chối cả.
Vì cả lớp đông nên chọn phòng riêng mà khi chào hỏi ông chủ, họ quyết định ghép bốn bàn ngay tại sảnh chung. Cũng may nhóm của Lâm Tô Anh đến sớm nên lúc quán vẫn đông khách.
Vừa thấy Lâm Tô Anh, ông chủ ngạc nhiên hỏi: “Cô là... bác sĩ Lâm ?”
Lâm Tô Anh ngẩn ông chủ, cũng nhận : “Bác là... ông chủ mang cơm hộp đến cho cháu?”
“Ông chủ Dương, đó thật sự cảm ơn bác nhiều. Nếu hộp cơm của bác, chắc cháu chẳng thời gian mà ăn uống.” Lâm Tô Anh chân thành lời cảm ơn.
Ông chủ Dương bật ha hả: “Ôi gì mà cảm ơn. Chuyện đáng là bao, bác sĩ Lâm mới là đáng nể phục chứ, một khám bệnh cho suốt cả ngày trời.”
“Đừng gọi ông chủ gì cả, họ Dương, cứ gọi là Lão Dương là .”
Lâm Tô Anh mỉm : “Vậy hôm nay phiền bác Dương .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-378.html.]
Lão Dương sang sảng: “Bác sĩ Lâm gọi một tiếng bác Dương, hôm nay nhất định sẽ để thất vọng .” Nói , ông liền trong để sắp xếp.
Các bạn học mặt ở đây hầu hết đều xem buổi phát sóng trực tiếp hôm đó, nên cũng nhanh chóng nhận Lão Dương chính là ông chủ quán ăn bụng mang cơm hộp đến trong cuộc thi y thuật Trung - Tây y thứ hai.
“Không ngờ trùng hợp như .” Hương Nghị cảm thán.
Lâm Tô Anh chỉ mỉm nhẹ. Cuộc sống vốn dĩ luôn nhiều sự trùng hợp bất ngờ như .
“Được , ăn gì thì tự gọi món nhé.” Lâm Tô Anh cũng khách sáo nhiều lời.
Một bạn tinh nghịch hét lên với ông chủ: “Gọi món gì nữa ạ! Bác cứ món gì ngon nhất thì mang hết lên đây. Hôm nay bọn cháu đến để “trấn lột” bạn đấy, bác đừng nương tay nhé!”
Thức ăn mang lên nhanh. Vì là quán ăn gia đình nên món nào món nấy đều vô cùng đầy đặn. Nhìn những đĩa thức ăn lớn hệt như cái chậu nhỏ, khóe miệng Lâm Tô Anh bất giác giật giật. Cô thậm chí còn nghi ngờ Lão Dương hào phóng dồn khẩu phần của mấy bàn ăn gộp một ."
“Ngon quá!” Âu Dương Sở Sở gắp một miếng sườn nướng to, ăn đến miệng mồm dính đầy dầu mỡ tấm tắc khen.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Thấy cảnh đó, Lâm Tô Anh chỉ lắc đầu . Cô tiện tay cầm một ly nước lên, : “Nào, tớ mời . Cứ ăn uống thoải mái nhé, đừng giữ ví cho tớ.”