Một giọng chanh chua vang lên khiến Lâm Tô Anh nổi cả da gà. Không cần cô cũng đây là bạn bè gì của . Người đến chính là Vệ Mật Mật.
Đi cùng Vệ Mật Mật chính là Helen.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Lâm Tô Anh khẽ lắc đầu, xem cái cô Helen đúng là uổng công mang danh nghiên cứu sinh tiến sĩ."
“Bảo tự dưng cứ gai hết cả , hóa là con quạ đen điều nào đang kêu gào inh ỏi.” Lâm Tô Anh khẽ lẩm bẩm, giọng điệu như đang với chính .
“Cô ai là quạ đen hả?” Vệ Mật Mật lập tức xù lông, cô vốn là chịu nổi khi chọc tức.
Lâm Tô Anh liếc Vệ Mật Mật, mỉm giả lả: “Ồ, hóa là cô Vệ đây mà. còn đang thắc mắc cô ở đây. Lần gặp Vệ, cô nước ngoài , ngờ về nhanh như .”
Lý do Vệ Mật Mật tống nước ngoài, cả Lâm Tô Anh và chính bản cô đều rõ. Lần Vệ Mật Mật về nước thực chất là lén lút trốn về, vì cô và Helen xem là bạn của .
Helen nở một nụ trí thức đầy duyên dáng: “Hóa bác sĩ Lâm cũng chuyện Mật Mật nước ngoài . Lần con bé về là vì tin tham gia cuộc thi nên mới đặc biệt bay về cổ vũ. Đợi thi xong, chúng sẽ cùng .”
Helen cũng chẳng hề để tâm, thuận miệng lái sang chuyện khác: “Nghe bệnh nhân ngày mai chút đặc biệt, bác sĩ Lâm nắm chắc phần thắng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-369.html.]
Lâm Tô Anh liếc Helen một cách kỳ quái: “Bác sĩ Chương, bao giờ hỏi han xem bệnh nhân sắp xếp cho là ai cả. Đối với , trách nhiệm của bác sĩ là cứu chữa bệnh, chỉ cần là bệnh nhân thì bao giờ kén chọn.” Lâm Tô Anh dừng một chút, ánh mắt như vô tình lướt qua Helen: “Chẳng lẽ bác sĩ Chương thói quen lựa chọn bệnh nhân ?”
Viện trưởng La thì sầm mặt , rõ ràng là kẻ để lộ thông tin. “Ai bệnh nhân của chúng thế thế ? Hai ca phẫu thuật ngày mai đều là bệnh nhân ung thư gan giai đoạn đầu, cần mổ gấp, gì để mà kén chọn cả!” Ông thầm quyết định, cuộc thi chỉnh đốn tác phong của bệnh viện một phen.
Liên quan đến chuyện , ấn tượng của Viện trưởng La đối với Helen cũng vài phần. Thật ông cũng e ngại gia tộc họ Chương cô , nhưng vẫn giấu vẻ bực bội. Bàn tay của nhà họ Chương vươn quá dài .
Lâm Tô Anh nhàn nhạt Helen: “Bác sĩ Chương những điều đó với cũng vô ích. nhà họ Vệ, càng quản tung tích của cô Vệ. Chẳng qua chỉ tò mò một chút, nếu Vệ cô Vệ về nước thì sẽ suy nghĩ gì nhỉ?”
Còn thể suy nghĩ gì nữa, chẳng tống cô nước ngoài nữa ? Đương nhiên, lời chẳng ai dại dột miệng, tất cả chỉ che giấu bằng những tiếng “ha hả” đầy ẩn ý.
Helen mỉm gượng gạo: “Bác sĩ Lâm thật đùa.”
“Đâu , bác sĩ Chương thật sự quá khen . Thật lòng mà , cái gì cũng , chỉ thiếu mỗi tế bào hài hước thôi.” Lâm Tô Anh thẳng thừng phản bác. Có lẽ vẻ ngoài của Helen trông tri thức, nhưng ánh mắt ghen ghét mà cô ngày hôm qua, Lâm Tô Anh sẽ bao giờ quên. Hơn nữa, vai cô còn gánh vác nhiệm vụ mà bác cả giao phó, cho nên dù thể là ưa nổi cô bác sĩ Chương , cô cũng tuyệt đối ý định kết .
Bệnh viện Đệ Nhất Kinh Thị vốn vị thế nổi bật trong thành phố, vì tuyệt đối thể để xảy bất kỳ tai tiếng nào. Viện trưởng La thể vững ở vị trí , chủ yếu là vì ông thể phân biệt rõ ràng đúng sai trái. Nhìn tình hình lúc , ông chắc chắn cô Helen giở trò gì đó.