“Sư phụ, đang gì ?” Một chú tiểu tò mò cất tiếng hỏi.
“Ta đang trời, đất, và cả tương lai.” Vị Lạt Ma mỉm đáp, “Thiên Đạo đổi, từ nay vận mệnh của thế gian đều phụ thuộc cách con tự kiến tạo.”
“Con hiểu ạ.” Chú tiểu ngơ ngác đáp.
Vị Lạt Ma hiền hòa, “Không , con cứ từ từ quan sát sẽ hiểu thôi.”
Lâm Tô Anh cùng Mộ Huy xem xét một vòng, cảm thấy thứ cũng thỏa nên trở về nhà nghỉ ngơi. Cô dự định ngày mai sẽ đến Bệnh viện Trung ương 1 ở Kinh Đô để thăm Nguyên Thần và gia đình, nếu điều kiện cho phép, cô sẽ bắt đầu chữa trị cho ngay trong ngày.
Sáng hôm , khi Lâm Tô Anh định đến bệnh viện, ông cụ nhà họ Lâm vẫn cho tài xế Trương đưa cô như khi. Chuyện khiến bác cả Lâm, cùng cô, khỏi cảm thán ông cụ thật là thiên vị.
“Tiểu Anh , cháu chắc chắn ?” Trên xe, bác cả Lâm lo lắng hỏi.
Lâm Tô Anh gật đầu quả quyết: “Bác cứ yên tâm, cháu bao giờ việc nắm chắc ạ.”
Nghe cô , bác cả Lâm mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
“À , chuyện cháu nhờ bác với họ là đập gãy xương để nối , bác ?” Lâm Tô Anh chợt nhớ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-272.html.]
“Nói , , con bé , tưởng bác cả của cháu bằng đất chắc mà quên chuyện quan trọng như thế.” Bác cả Lâm bất mãn càu nhàu.
Lâm Tô Anh gật đầu tỏ vẻ : “Nguyên Thần thực là một thông minh. Nếu đồng ý thì cháu cũng chẳng mất gì, nhưng thì khác. Cháu là hy vọng duy nhất của , nếu từ chối thì coi như cả đời bỏ . Thế nên, chắc chắn sẽ đ.á.n.h cược một .”
Bác cả Lâm dĩ nhiên cũng hiểu rõ đạo lý : “Nhà họ Nguyên và nhà chúng giao tình , hơn nữa bản thằng bé Nguyên Thần cũng là tệ. Tạm gác những toan tính phức tạp sang một bên, thực cháu chỉ cần tròn trách nhiệm của một bác sĩ là .”
Lời của bác cả khiến Lâm Tô Anh suy ngẫm kỹ. Cô nghiêng đầu ông, tinh nghịch hỏi: “Bác cả , mấy chính trị ai cũng là cáo già như bác ạ?”
Bác cả Lâm sững , bật mắng yêu: “Nói bậy, bác cả của cháu thành cáo già từ bao giờ?”
“Chính là bây giờ chứ .” Lâm Tô Anh mặc kệ tâm tư của ông, thẳng, “Bác xem, nếu là hồ ly thì thể những lời thâm sâu như ? mà cũng đúng, cứ để nợ nhà chúng một ân tình. Sau cháu việc ở đây, chỉ cần vi phạm pháp luật quốc gia, sẽ thể khó cháu .”
Lâm Tô Anh khúc khích: “Bác cả nhà thì để dành át chủ bài . Còn những khác nợ cháu, sớm muộn gì cũng trả thôi. Đây gọi là nhân quả đó bác ạ.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Dạo gần đây, những lúc rảnh rỗi buổi tối, bác cả Lâm cũng theo lời Lâm Tô Anh mà tu luyện. Tuy ông hiểu rõ nhân quả nghiêm trọng đến mức nào, nhưng ông , dù là bậc bề của Lâm Tô Anh, thì con đường tu luyện , cô chính là tiền bối của ông. Vì , ông lắng những lời của cô cẩn thận.