“Ta nào ngươi ngốc thế.” Hỗn Độn chối bay chối biến, nó sẽ đời nào thừa nhận rằng chỉ thấy nhàm chán nên mới xem kịch vui. Hơn nữa, nó cũng lôi kiếp Kim Đan thể gì Lâm Tô Anh, cùng lắm chỉ khiến cô đau vài cái, chật vật một chút. Vì nó mới “ bụng” nhắc cô dùng đỉnh Càn Khôn để hấp thụ, nếu chuyện lợi cho cô thì nó cũng hưởng lây, bởi Lâm Tô Anh càng mạnh thì nó càng lợi.
Nghe Hỗn Độn nhắc nhở, Lâm Tô Anh lập tức thả đỉnh Càn Khôn .
Đỉnh Càn Khôn xuất hiện, cảm nhận sự tồn tại của sấm sét liền tỏ vô cùng phấn khích. Nó bay thẳng lên đỉnh đầu Lâm Tô Anh tự động phình to bằng kích cỡ của năm trưởng thành, đó bắt đầu điên cuồng hấp thụ sấm sét. Dường như nó càng hấp thụ càng sung sướng, đến mức những tia sét vẻ hút đến phát sợ, giáng xuống qua loa thêm vài cái vội vàng rút lui. là đến cũng vội mà cũng vội.
Thấy sấm sét biến mất, đỉnh Càn Khôn hài lòng thu nhỏ chỉ bằng ngón tay cái. Lâm Tô Anh đỉnh Càn Khôn trong tay, thể cảm thán, uy lực của Thần khí quả nhiên phi thường. Cô cẩn thận cất đỉnh Càn Khôn trở Linh viên."
"Trong Linh Viên, Lâm Tô Anh thu dọn bộ quần áo lôi kiếp đ.á.n.h cho tan nát mới bước ngoài. Cô vốn định về nhà ngay, vì lúc rời báo cho ai một tiếng. Thế nhưng đúng lúc , cô bất ngờ phát hiện nơi đang ít d.ư.ợ.c liệu quý giá.
Lâm Tô Anh lập tức bung rộng thần thức xung quanh. Cô nhận nơi vẫn thuộc phạm vi của Ngự Viên, nhưng là khu vực tận sâu trong núi, nối liền với một dãy núi nguyên sinh. Cụ thể là dãy núi nào thì tạm thời cô , nhưng một điều chắc chắn: ngay cả chủ đầu tư của Ngự Viên lẽ cũng từng phát hiện điều đặc biệt ở đây, nếu thì đám d.ư.ợ.c liệu chẳng bảo tồn nguyên vẹn đến .
Dược liệu hoang dã là món quà quý giá của tự nhiên. Lâm Tô Anh cẩn thận bứng một vài cây d.ư.ợ.c tính lâu năm trồng Linh Viên của , chứ ý định lấy tất cả để tránh phá hỏng hệ sinh thái nguyên sơ nơi đây. Sau một hồi suy nghĩ, cô lấy vài viên linh thạch, đặc biệt bố trí một Ẩn Tức Trận để che giấu đám d.ư.ợ.c liệu còn . Nhờ linh khí từ linh thạch nuôi dưỡng, chúng chắc chắn sẽ phát triển hơn nữa.
Xong xuôi việc, Lâm Tô Anh ngước trời mới quyết định trở về. May mà ông cụ mỗi khi cô tu luyện thì sẽ ngoài ăn cơm nên cũng cho ai đến phiền. Có thể , cô mà chẳng một ai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-242.html.]
Hôm đó, Lâm Tô Anh đến hội sở Kinh Hoành giao đan d.ư.ợ.c cho Kinh Lộ Quốc Hoa theo như hẹn. Vừa chuẩn về nhà, cô mới khỏi cửa thì nhận điện thoại của ông nội.
“Tiểu Anh , cháu bảo Tiểu Trương đưa cháu đến Bệnh viện Nhân dân 1 một chuyến nhé, chú cả của cháu đang ở đó chờ cháu đấy.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Lâm Tô Anh thoáng giật : “Chú cả ạ?”
“Không chuyện gì , cháu cứ đến đó là .” Ông cụ giải thích nhiều.
Lâm Tô Anh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần chú cả là . Cô lẩm bẩm “Chú cả tìm tự gọi, phiền đến cả ông nội thế ,” cúp máy, sang với tài xế: “Anh Trương, đưa đến Bệnh viện Nhân dân 1.”
Tiểu Trương vốn là tài xế riêng của ông cụ. Lâm Tô Anh tuy đủ 18 tuổi nhưng vì bận rộn nên vẫn kịp mua xe, thế là ông cụ liền hào phóng cho Tiểu Trương lái xe đưa đón cô.
Trên đường , lòng Lâm Tô Anh trĩu nặng suy tư. Cô , cuộc gọi của ông nội chắc chắn ẩn chứa ý nghĩa sâu xa. Bởi vì xét theo lẽ thường, nếu chú cả thật sự cần cô giúp đỡ, chú thể gọi điện trực tiếp cho cô chứ cần phiền đến ông nội. , chú mà để ông gọi giúp. Vậy rốt cuộc, chuyện ẩn ý gì?
Trong khi đó, ở nhà, ông cụ Lâm cũng đăm chiêu khi cúp máy. Ông đương nhiên thấy tiếng lẩm bẩm của Lâm Tô Anh. Thậm chí, ông còn đoán con bé cố tình để cho ông thấy. Ông tỏng, cô cháu gái của ông thông minh lanh lợi vô cùng.