Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô đến đây tất nhiên để săn đồ cổ giá hời, mà chỉ xem cho . Thật là vì một lô đá thô chuyển tới khu chợ đá ngay cạnh Phạm Gia Viên, và Lâm Tô Quang nằng nặc kéo cô khi kể về thành tích đổ thạch đáng nể của em gái.
Lâm Tô Anh bây giờ thiếu tiền nên cũng chẳng ý định đổ thạch gì. Vì , nhân lúc Lâm Tô Quang mải mê lựa đá, cô bèn tách , một thong thả dạo bước trong Phạm Gia Viên.
Lâm Tô Anh dùng Thiên Nhãn quét một vòng, gần như nắm rõ tình hình trong khu chợ. Đồ cổ thật bày bán ở đây bây giờ hiếm, dù thì cơ hội nhặt của hời cũng vô cùng mong manh. Lâm Tô Anh cứ thế ngắm, cũng thấy thảnh thơi, tự tại.
“Khoan .” Bất chợt, giọng của Hỗn Độn vang lên trong đầu cô.
“Hỗn Độn?” Lâm Tô Anh ngạc nhiên, hiểu vì Hỗn Độn đột ngột gọi .
“Tiểu Anh, gian hàng thứ ba bên trái, cái đỉnh đồng đang bày bán , bên trong báu vật.” Lời của Hỗn Độn khiến tim Lâm Tô Anh nhảy thót lên. Mới mấy hôm , Hỗn Độn bảo với cô rằng chiếc đỉnh thứ hai sắp xuất hiện. Thứ thể khiến Hỗn Độn chú ý thế , chắc chắn chỉ thể là nó.
Lâm Tô Anh giả vờ lơ đãng tiến gần quầy hàng bán đỉnh đồng đó.
Đây là một gian hàng chuyên bán các loại đỉnh. Lâm Tô Anh liếc , đa đều là đồ mỹ nghệ mô phỏng. công nhận, tuy là hàng nhái nhưng trông cũng khá tinh xảo, huống chi trong đó thứ cô đang cần tìm.
Lâm Tô Anh thuận tay nhấc một chiếc đỉnh kiểu dáng tương đối bắt mắt lên, hỏi: “Ông chủ, cái bán thế nào ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-234.html.]
“Một nghìn tệ mà rẻ thế ? Theo thì hai nghìn mới đúng chứ.” Lâm Tô Anh còn kịp trả giá thì một giọng chanh chua vang lên. Không cần đầu , cô cũng đó là Vệ Mật Mật.
“Một nghìn tệ.” Ông chủ sảng khoái đáp. Dù đây cũng chỉ là đồ thủ công mỹ nghệ, đều giá trị của nó.
Lâm Tô Anh cũng thấy lạ, rõ ràng kiểu “ thị phi”, thế mà Vệ Mật Mật cứ luôn coi cô là cái gai trong mắt. Xem sức hút của thiếu gia nhà họ Hàn đúng là quá lớn thật.
“Ba nghìn.” Đối với Vệ Mật Mật, mấy nghìn tệ chẳng đáng là bao.
Lâm Tô Anh thầm dùng Thiên Nhãn, bộ khung cảnh quầy hàng hiện rõ mồn một. Chiếc đỉnh thứ ba ở góc , phía bên tay trái, chỉ nhỏ bằng một cái chén uống rượu thông thường. Hơn nữa, trông nó vẻ giả, lẽ vì thế mà lầm tưởng là đồ mô phỏng. Nếu Thiên Nhãn, e rằng chính cô cũng sẽ nghĩ như .
Thật cũng thể trách sức hút của Hàn Quân Diệp quá lớn . Dù cũng là nhất thiếu gia trong hội “Thái tử” đời thứ ba ở Kinh Thị, gia thế hiển hách, hấp dẫn ong bướm là chuyện đương nhiên.
“Xem cô Vệ đây thích chiếc đỉnh nhỉ.” Lâm Tô Anh thản nhiên . “ nếu cô hứng, cũng góp vui một chút. Tuy chỉ là đồ mỹ nghệ nhưng chế tác cũng tệ, trả hai nghìn rưỡi.”
Ánh mắt Lâm Tô Anh lóe lên một tia ranh mãnh. “Ba nghìn rưỡi.”
“Bốn nghìn.” Vệ Mật Mật tin tranh nổi với Lâm Tô Anh.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện