Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy , Lâm Tô Anh sang bà nội, ngọt ngào dặn dò: “Vẫn là bà nội ngoan nhất. À, bà cũng nhớ là dạo ăn mướp đắng nhé.”
Bà cụ vui vẻ gật đầu: “Bà , bà lời Tiểu Anh.”
Ngồi ở bàn bên cạnh, ông cụ nhà họ Hàn chứng kiến cảnh thì khỏi hâm mộ, sang với ông Lâm: “Ông Lâm , thảo nào ông cứ khen cháu gái mãi. là cháu gái vẫn hơn, quan tâm đến sức khỏe lớn. Ông nhà xem, mấy thằng nhóc trời đ.á.n.h chẳng đứa nào để ý đến cả.”
Nghe đến đây, Lâm Tô Anh mới ngỡ ngàng nhận , vị khách chính là ông nội của Hàn Quân Diệp.
Bà Lâm liền trêu: “Nhà ông còn cháu ngoại gái ?”
“Thôi bà đừng nhắc nữa, cũng chiều hư cả !” Ông Hàn phẩy tay, vẻ mặt rầu rĩ. “Bây giờ chỉ lo mỗi chuyện hôn sự của thằng cháu đích tôn thôi. Đã sắp hai mươi tám tuổi đầu mà vẫn chịu cưới vợ, đến bạn gái cũng chẳng lấy một mống. Bà xem, sốt ruột .”
Ông dứt lời thì ngoài cửa bỗng tiếng xôn xao, ngay đó, Hàn Quân Diệp sải bước , tiến thẳng về phía bàn của các ông cụ.
Ông Hàn thấy thì trợn tròn mắt, mồm há hốc: “Thằng nhóc ở ? Chẳng lẽ đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến thật ?”
Hàn Quân Diệp là ai chứ, tuy giọng ông cụ lớn nhưng vẫn thấy rõ mồn một. Anh bước đến bên cạnh ông , khẽ : “Ông nội, ông gặp cháu ạ?”
Ông Hàn gượng hai tiếng: “Không cháu đang nhiệm vụ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-228.html.]
“Thì cháu thể thành nhiệm vụ trở về ?” Vẻ mặt Hàn Quân Diệp trông vẻ ôn hòa, nhưng vẫn toát khí thế uy nghiêm nhàn nhạt."
“Ông quá lời .” Ông Hàn dở dở , “Cháu về nước cũng báo ông một tiếng, ông ở đây thế?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Hàn Quân Diệp thản nhiên đáp: “Ông cũng chỉ qua với ông Lâm, ông Đổng là cùng, tìm ông mà khó ? Với , cháu cũng đến đây để tìm ông.”
“Thế cháu đến đây? Ông nhớ nhà gửi thiệp mời cho cháu.” Ông Hàn tò mò hỏi.
Hàn Quân Diệp chẳng thèm để ý đến ông , chỉ lấy từ trong áo một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Lâm Tô Anh: “Mười tám tuổi, em trưởng thành .”
Lâm Tô Anh liếc xéo Hàn Quân Diệp một cái: “Trưởng thành thì cũng mới mười tám thôi.”
Hàn Quân Diệp tủm tỉm: “Anh , mà, sẽ đợi đến khi em hai mươi tuổi.”
Câu lập tức khiến mấy đàn ông nhà họ Lâm bên cạnh đều biến sắc.
Ông cụ Lâm vui Hàn Quân Diệp: “Cậu nhóc nhà họ Hàn, đang cái gì ?”
Hàn Quân Diệp nhướng mày: “Theo đuổi vợ chứ .”