từng nghĩ  là Triệu Mặc Sênh, mà Trần Thuật thì càng  thể là Hà Dĩ Thâm.
Năm xưa chia tay, ai cũng tưởng là  đá Trần Thuật.  câu "chia tay " là do chính miệng    .
Vì  giữ chút thể diện,  ngại  là   chia tay, thế là cứ mặc kệ lời đồn lan  khắp nơi.
Bây giờ nghĩ  thấy buồn , mặt mũi thì  gì đáng giữ cơ chứ?
Nên  dày mặt ôm lấy con bé đang dính chặt lấy chân Trần Thuật.
"Phải gọi là chú nhé con."
 bế cháu gái lên,  rạng rỡ với Trần Thuật.
Chẳng rõ bữa đó  khác ăn uống thế nào, chứ  thì ăn vô cùng hài lòng, còn đút cho tiểu yêu tinh mấy cái hoành thánh trứng.
Lúc  khỏi nhà hàng, màn kịch  bắt đầu.
Người  "vô tình" rút chìa khóa xe sang giá bạc triệu,   thì chồng đeo đồng hồ giới hạn đến đón.
Còn , nắm tay tiểu yêu tinh,  ngáp    ngoài.
"Có ai đón  , Tiêu Tiêu? Không thì  xe tớ cũng ."
Lại là cô gái váy đen lúc nãy,  bắt đầu nhớ  cô   hình như là cán sự môn Văn hồi cấp ba.
"Có chứ."
Chắc cô   ngờ  trả lời như ,  ngẩn .
"Vậy thì , tớ còn tính nếu    ai đón thì sẽ đưa  về. Bây giờ  còn sống ở Tây Thành ?"
Mười năm , Tây Thành là biểu tượng của giới thượng lưu. Giờ Bắc Thành lên ngôi, phồn hoa hơn hẳn,  đương nhiên  chuyển về đó từ lâu.
 lắc đầu, từ chối ý  của cô .
Thế  bạn học  lượt  về, dần dần chỉ còn  và tiểu yêu tinh  ở cửa nhà hàng.
Chú Cố – tài xế nhà  đang  đón ba, còn tài xế đặt qua ứng dụng thì  kẹt xe, nửa ngày  đến nơi.
 chậm rãi  xổm xuống, chống cằm đợi.
Một chiếc áo vest vẫn còn vương  ấm nhẹ nhàng choàng lên vai .
 ngoái đầu ,  thấy Trần Thuật.
"Để  đưa hai  về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-hop-lop-cap-3-toi-gap-lai-ban-trai-cu-gio-day-da-tro-thanh-tong-giam-doc/chuong-2.html.]
"Không cần , thật sự   đến đón ."
 nào dám lên xe Trần Thuật, vội giơ điện thoại cho  xem giao diện đặt xe.
"Bị hủy ."
Quất Tử
Cuối cùng  vẫn dắt tiểu yêu tinh lên xe Trần Thuật.
( Truyện  dịch bởi Quất Tử,  audio  youtube Quất Tử Audio )
Tài xế ứng dụng vì đợi quá lâu mà tự động hủy chuyến,  đành bất đắc dĩ lên chiếc xe tiện đường của .
Mười năm trôi qua, Trần Thuật vẫn  khác mấy, thậm chí còn  trai hơn xưa. Lông mày sắc nét, đôi mắt sáng như ,  thêm  nữa vẫn khiến   rung động.
Suốt đường , cả hai đều im lặng.
Cuối cùng xe dừng   căn hộ nhỏ của .
"Em ở đây ?"
"Chồng cũ trắng tay rời , để  chỗ  cho ."
 tiện miệng đáp, xong   thấy  hối hận, bèn liếc qua gương chiếu hậu để xem phản ứng của .
Trần Thuật vẫn , nhẹ giọng hỏi ngược :
"Tiêu Tiêu, em   lúc  dối    thói quen gì ?"
Làm     thói quen  dối của  là gì.
   bóc trần thẳng mặt thế , mặt  nóng ran. Nghĩ  thì... chẳng  ngay từ câu đầu tiên khi  bàn tiệc,     đang  dối  ?
"Mẹ ơi!"
Đứa nhỏ trong lòng bỗng gọi một tiếng, tay chân bắt đầu bới móc kéo áo .
 vội vàng giữ chặt nó , bỗng nảy  sáng kiến:
"Nó mới ba tuổi,     dối ?"
"Bé con, con  gọi  là gì  nhỉ? Gọi    xem nào?"
 xoa đầu con nhóc, mãn nguyện  nó gọi thêm một tiếng "Mẹ".
Xin  nhé chị ! Con chị em tạm mượn xài chút!
 khi ngẩng đầu  nữa, sắc mặt Trần Thuật  lạnh , như thể phủ thêm một tầng sương mỏng.