Trong giấc mơ của Kiệt-chan,  vì quá  học đại học, quá  tiến bộ, nên  thi  mười năm   gì, trở thành "Nữ Quỷ Á Lệ Sa khao khát học tập", điều   hợp lý.
Trong đời thực của hai , Ngộ-chan vì quá  nắm  thuật thức mới, quá  tiến bộ, nên nhiều  thảo luận với các nữ sinh cùng lớp về thuật thức của họ nhưng  thu  kết quả gì,  biến thành "Nam Quỷ Ngộ-chan khao khát tri thức", điều  cũng  hợp lý!
Vẻ mặt của Ngộ-chan lúc , thật sự mang khí chất "xuất phát từ  nhưng còn hơn cả "!
Cậu  Ngộ-chan hiếu học như   cho chấn động!
Khát vọng mãnh liệt  ngừng nghỉ của Ngộ đối với thuật thức mới khiến  đổ mồ hôi lạnh.
Cậu  khỏi bắt đầu tự kiểm điểm bản , Á Lệ Sa  Á Lệ Sa, kể từ khi trở thành một học sinh cấp ba,   học  những gì ?
Cứ tiếp tục như thế ,     thể trở thành một sinh viên đại học  đây!
Cậu  trở thành sinh viên đại học, Ngộ-chan  trở thành Chú thuật sư cấp Đặc cấp, hai  đều  những lý tưởng vĩ đại!
Cậu xúc động nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngộ-chan,  với  : "Ngộ-chan! Tớ  mà! Tớ hiểu tâm trạng của !"
Cậu ôm chặt lấy  , : "Tớ cực kỳ hiểu khao khát kiến thức của !"
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 đồng thời  cũng hiểu, sức nặng của kiến thức quá đỗi nặng nề,  cách đến kiến thức quá đỗi xa vời—
Thế nên,   cố gắng hết sức, nhưng vẫn  thể tiếp cận  kiến thức mà  ,  thể   kiến thức mà  khao khát...
Nghĩ đến đây,  càng thấu hiểu Ngộ-chan hơn!!
Bởi vì hai , đều là những kẻ  kiến thức mơ ước ruồng bỏ!
Cậu,   nỗi khổ  nắm  nhiều kiến thức giày vò, và Ngộ-chan,   nỗi khổ  nắm  nhiều kiến thức giày vò,   hai   thể  coi là "đồng loại"  kiến thức xa lánh chứ?
Ngộ-chan đờ đẫn,   : "Tớ ngu thật, thực sự. Á Lệ Sa, tớ dám nghĩ tới chuyện học chú thuật từ ..."
Chính lời  của Ngộ-chan     sợ hãi!
Cậu   dám nghĩ đến chuyện học chú thuật từ ! Đồng tử Ngộ-chan chấn động!
Học chú thuật từ Á Lệ Sa, đó   là ý nghĩ mà một  bình thường  thể nảy  ?
Ngộ-chan bắt đầu nghi ngờ liệu bộ não của   còn tỉnh táo  . Cậu chợt nhớ đến lời khuyên của Shoko-chan: "Dùng thuật thức quá nhiều coi chừng  cháy não đấy."
Ngộ-chan bắt đầu nghi ngờ rằng bộ não  thực sự   dấu hiệu  cháy một chút !!
Cậu  hoảng hốt kéo Kiệt-chan đang  ngang qua, dùng giọng điệu còn kinh hãi hơn hỏi: "Kiệt,  thấy tớ còn bình thường ?"
Kiệt-chan: "…?"
Hỏi một câu hỏi như , chẳng  mới là  bình thường !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/deu-la-do-gia-toc-thien-vien-hai-ban/chuong-87.html.]
Một  bình thường liệu  nghi ngờ   bình thường ? Nếu thực sự  bình thường thì liệu  nghi ngờ   bình thường ?
Kiệt-chan,   tư duy biện chứng, bắt đầu vận hành bộ não với tốc độ cao.
Ai cũng , Kiệt-chan cũng là một thiên tài kiểu nỗ lực,    tiếp thu một lượng lớn kiến thức từ thư viện Chú thuật Cao chuyên,   là  trí tuệ nhất trong cả lớp.
Vì ,  khi suy nghĩ hai phút, Kiệt-chan  đưa  kết luận. Cậu  trịnh trọng  với Ngộ-chan: "Ngộ,   lẽ   Á Lệ Sa ép đến phát điên !"
Ngộ-chan kinh hãi hét lớn: "Đừng mà!!"
Cậu kinh ngạc  Kiệt-chan,      thể   lời tàn nhẫn như  một cách nhanh chóng và lạnh lùng như thế!
Ngộ-chan là ai? Ngộ-chan là   yêu quý nhất,     thể ép  yêu quý nhất của  phát điên ,  dành cho  yêu quý nhất một tình yêu chân thành mà!!
Và Kiệt-chan, rõ ràng   cũng là   yêu quý nhất,       thể đưa  kết luận đáng sợ,  ô uế tình cảm chân thành của hai  như  một cách võ đoán!
"Cậu quá đáng lắm, Kiệt!"
Cậu lớn tiếng chất vấn Kiệt-chan: "Sao    thể   lời khiến   đau lòng như  chứ!"
"Cho dù Ngộ-chan   điên, thì cũng chỉ  thể là do ngay từ đầu    điên sẵn !"
Trạng thái tinh thần của Ngộ-chan từ  đến nay vẫn luôn như ,     thể   ép  chứ!
Kiệt-chan vô cùng chấn động  , bởi vì   đột nhiên phát hiện  rằng  cũng sở hữu tư duy biện chứng!
—Mặc dù đó là ngụy biện.
Mặc dù đầu óc và miệng lưỡi của   là ngụy biện, nhưng    thể tự biện minh một cách hợp lý và  , chẳng  đây cũng là một loại triết gia ?
Ngộ-chan  thể tiến bộ,   bối rối mơ hồ. Kiệt-chan đột nhiên phát hiện    thể tranh luận với ,   cũng bối rối mơ hồ. Cậu thì đói đến mức mắt hoa mày chóng, càng bối rối mơ hồ hơn!
Cứ như , ba  bối rối mơ hồ tiến  căng tin.
Bữa cơm tập thể lớn của căng tin khiến  tỉnh táo ngay lập tức! Khi ăn đến bát thứ năm,  chợt lóe lên một tia linh cảm, nhớ  cảnh ăn cơm ở nhà  Toji!
Những ký ức  c.h.ế.t ngay lập tức bắt đầu điên cuồng tấn công , tấn công , khiến  nhớ    "học"  Mười Loại Ảnh Pháp Thuật như thế nào.
"Bởi vì Megumi-chan   kiếm   hai con ch.ó con, nhưng tớ  đá hai cái là chúng  nhúc nhích nữa, nên tớ  đền cho   hai con, vì thế tớ cũng triệu hồi  hai con!"
Cậu kiêu hãnh ngẩng đầu lên, tự hào về trí nhớ và khả năng ngôn ngữ của !
Mười lăm tuổi,  thể  chuyện rõ ràng rành mạch, tương lai rộng mở!
Ngộ-chan: "... Hoàn   hiểu."
Cả lời kể của , và lời kể của Shoko-chan, đều khiến Ngộ-chan   mơ hồ. Đối với Ngộ-chan,  các   một hồi cũng như   gì cả!
Đã , nhưng  cảm thấy  . Ngộ-chan đầy chí tiến thủ và khao khát tri thức cảm thấy thật bi thương.