Bao gồm cả dáng vẻ tươi rói như sắp nhảy nhót, và tiếng la ó loạn xạ   là  em lây nhiễm  vốn dĩ  như !
Cần  rằng, ngay khi Thầy Dạ Nga  giao ủy nhiệm thư cho Hạ Du Kiệt, Ngũ Điều Ngộ  chất vấn Thầy Dạ Nga   bao nhiêu  một cách khó tin.
"Tại   cho  ? Tại   cho   cùng? Tại —! Tại ! Dựa   mà Kiệt  còn  thì ! Á Lệ Sa yêu quý của chúng , cô   bao giờ  xa như ,   cô   thể rời xa  bạn  nhất Ngũ Điều Ngộ đại nhân đây, rời xa Ngũ Điều Ngộ, Á Lệ Sa    thể tự bước   cơ chứ!!"
Ngộ-chan cứ thế la hét om sòm bất chấp sự thật, liên tục oanh tạc màng nhĩ Thầy Dạ Nga. Cậu    phớt lờ sự thật rằng chính    nhiều   thể tự , chỉ  thể  em xách , ôm !
Cậu  mới chính là  yếu ớt,  thể tự   nếu thiếu Á Lệ Sa đại nhân mạnh mẽ và đáng tin cậy!
 Ngộ-chan mặc kệ sự thật là gì,   chính là  thể chấp nhận  việc    thể tham gia  buổi  mắt nhiệm vụ trừ tà đầu tiên của em.
Kiệt  , tại  Ngộ     chứ?
Thật bất công!
"Đã  là chúng  mạnh nhất ,   là chúng   gì cũng  cùng  mà." Ngộ-chan lẩm bẩm, "Chúng   cùng  ăn đồ ngọt, cùng  lăn  ngủ, cùng   những  bạn học đoàn kết và  ái nhất!"
Tại    thể cho Ngộ-chan tham gia  cơ chứ? Rõ ràng ba  cũng   chật chội!
Nhiệm vụ gì mà đến ba  cũng  chứa nổi!
Dạ Nga đáng ghét  chỉ cho Kiệt  cùng em, Ngộ-chan vô cùng bất mãn,  đây   là thiên vị? Sao đây   là tư lợi!
Dám loại bỏ Ngũ Điều Ngộ đại nhân  thực lực mạnh mẽ và đáng tin cậy  ngoài. Ai còn dám quang minh chính đại  Dạ Nga Chính Đạo là một giáo viên công bằng chính trực!
Ngũ Điều Ngộ la lớn: "Á Lệ Sa! Kiệt! Ông  rõ ràng là phân biệt đối xử! Là kỳ thị học sinh!!  sẽ khiếu nại ông , ai ủng hộ? Ai ủng hộ!"
Thế nhưng, lời phản đối la hét của Ngộ-chan, cuối cùng  dập tắt  một cú đ.ấ.m của Thầy Dạ Nga!
Ngộ-chan ôm đầu rên rỉ buồn bã.
Em, Á Lệ Sa, là một học sinh cấp ba quyết tâm học hành, khao khát tri thức.
Nguyện vọng lớn nhất trong đời em chính là   sách,  sách, liên tục  sách. Và mục tiêu lớn nhất trong đời em, là trở thành một  tao nhã,  học thức.
Bạn học của em, Hạ Du Kiệt,  là một  giỏi  sách từ nhỏ, yêu thích  sách và    nhiều sách, vì    là một  tao nhã  học thức.
Cái khí chất  nhiều sách tỏa  từ Kiệt-chan khiến em   chìm đắm.
Em    say mê, ánh mắt tràn đầy khao khát—
Khao khát tri thức.
Em cũng  trở thành một  mạnh mẽ  trí tuệ,  sợ cả Quỷ vương Khảo thí cuối kỳ đáng sợ!
Vì Thầy từng ,  nhiều sách thì tự nhiên sẽ hiểu  một  nội dung. Vậy thì em trực tiếp tiến thêm một bước theo lý thuyết , từ  chằm chằm  một cuốn sách, tiến tới  chằm chằm  một     nhiều sách, chẳng  sẽ càng đạt  mục tiêu nhanh hơn, nắm bắt  nhiều nội dung và kiến thức hơn ?
Em hy vọng bằng cách   thể  hun đúc bởi học thức của Kiệt-chan, và  thực tế, Thầy giáo chủ nhiệm hiện tại của em—Dạ Nga Chính Đạo—cũng hy vọng như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/deu-la-do-gia-toc-thien-vien-hai-ban/chuong-37.html.]
Thầy Dạ Nga  hy vọng em  thể  thêm học thức  trí tuệ gì, Thầy  sớm  còn trông mong em học  bao nhiêu kiến thức văn hóa nữa .
Thầy Dạ Nga hy vọng là em  thể trở nên điềm đạm hơn.
Ít nhất là bề ngoài trông điềm đạm hơn. Đừng lúc nào cũng lên cơn thần kinh vô cớ.
  đáng tiếc,  chuyện dường như đang phát triển theo hướng ngược .
Vì  mặt Kiệt-chan,  lộ  vẻ bối rối!
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cậu  lộ  vẻ mặt  thể hiểu   nhiều thứ!
Giọng Ngộ-chan khiến Kiệt-chan rơi  trạng thái hoang mang.
Hạ Du Kiệt ban đầu nghĩ rằng tiếng Ngũ Điều Ngộ mà    thấy là ảo giác, căn nguyên thực  là dư âm sót  của Ngộ-chan   cưỡng ép đẩy xuống  khi khởi hành.
Vì chấp niệm của Ngũ Điều Ngộ quá sâu sắc, đến mức dù    ở bên Kiệt-chan, giọng  vẫn còn vang vọng—lý thuyết  giống như việc Chú thuật sư sử dụng Chú lực sẽ để  Tàn uế, hoặc cảm xúc tiêu cực của  thường sẽ sinh  Chú Linh.
Rất  lý  cứ. Kiệt-chan thậm chí còn  những ký ức  c.h.ế.t (ám chỉ Ngộ-chan    là Mị ma) tấn công!
 sự thật dường như   .
Bởi vì khi Thầy Phụ Trợ Giám Đốc dừng xe gần một cửa hàng tiện lợi, xuống xe  mua nước và thức ăn, em đang  gần xe hít thở  khí đột nhiên cũng nghiêm trọng hỏi Hạ Du Kiệt bên cạnh: "Cậu   thấy tiếng gì ?"
Kiệt-chan mở to mắt, thậm chí cả màu đồng tử cũng  em  rõ mồn một—
Hóa   là màu vàng kim, giống hệt Thiền Viện Trực Tái, quả thật  ngờ hai     điểm chung như .
Hạ Du Kiệt hỏi em: "Em  thấy gì?"
Em , em  thấy giọng Ngộ-chan.
Chẳng lẽ Chú thuật vô địch của em  đạt đến mức độ , thậm chí  thể  thấy cả giọng  trong đầu  khác ư?!
Kiệt-chan vô cùng căng thẳng.
Cậu  thật sự sợ em sẽ hỏi  : "Kiệt, 'Mị ma' là gì ?"
Trán Kiệt-chan bắt đầu đổ mồ hôi.
Kiệt-chan, chiếc máy bán khăn giấy nửa tự động,  rút khăn giấy  và lau mồ hôi xối xả.
"Kiệt! Kiệt! Á Lệ Sa! Á Lệ Sa!!"
Giọng  rõ ràng như , khiến cả em và Kiệt-chan đều kinh ngạc.
Lần , hai  đều xác nhận quả thực là Ngũ Điều Ngộ đang .
Cậu   chỉ , mà còn đập bùng bùng  xe—từ trong cốp .