Mới sáng sớm, trong Cao chuyên Tokyo  vang lên tiếng bước chân chạy nhảy cùng tiếng kêu la inh ỏi của Ngộ-chan và Kiệt-chan.
Tuy nhiên, bạn,   ngủ đến tận mười hai giờ đêm qua, rõ ràng vẫn  ngủ đủ.
Thế nên  Ngộ-chan và Kiệt-chan sáng sớm  năng động như ,  tỉnh dậy bạn  khỏi cảm thán: "Có tinh thần thật đó, Ngộ-chan và Kiệt-chan."
Tiêu Tử-chan  bạn, cô  nghi hoặc hỏi: "Sao hôm nay  trông  vẻ buồn ngủ hơn  khi? Buổi sáng   là lúc   tinh thần nhất ?"
Hơn nữa tối qua   giải tán lúc mười giờ là để bảo vệ giấc ngủ của bạn mà.
Trong sự nghi ngờ của Tiêu Tử-chan, bạn bám lấy cô  và  đưa  lớp học.
Ngộ-chan và Kiệt-chan đầy tinh thần  đến lớp vài phút  các bạn.
Theo lịch học, tiết  đáng lẽ  là giáo viên Hỗ trợ Giám sát lên lớp, nhưng bất ngờ ,  xuất hiện  bục giảng  là thầy Dạ Nga.
Thầy Dạ Nga với khuôn mặt nghiêm nghị, mang đến cho các bạn tin tức về việc hoãn cuộc giao lưu giữa các trường chị em  một tháng.
"Hoãn ? Tại , lẽ nào Cao chuyên Kyoto sợ ?"
Ngộ-chan mạnh dạn đưa  giả định của , và  rằng nếu Cao chuyên Kyoto sợ thì    thể trực tiếp đầu hàng, cần gì   phức tạp thế.
"Ngộ, đừng tùy tiện suy đoán  khác như . Nói  chừng bên đó xảy  chuyện   ?" Kiệt-chan, học sinh giỏi với tư thế  ngay ngắn, chỉnh  lời Ngộ-chan.
“Xét theo một khía cạnh nào đó... đúng là như Kiệt  .” Thầy Dạ Nga trầm giọng  với các em, “Bởi vì bên Cao chuyên Kyoto, họ đều  ngộ độc thực phẩm tập thể.”
“Sao  như thế?” Cậu bày tỏ sự cảm thông sâu sắc với họ, “Thật đáng thương!”
May mắn , vụ ngộ độc xảy  hôm nay chứ   hôm qua, nếu ,   ở Cao chuyên Kyoto   thể thưởng thức chiếc bánh sinh nhật cực kỳ ngon miệng của  !
Thầy Dạ Nga mang đến cho các em tin tức về vụ ngộ độc thực phẩm tập thể của Cao chuyên Kyoto.
Đồng thời, ông cũng nhắc nhở các em  nên ăn uống linh tinh, tránh xảy  tình trạng tương tự như Cao chuyên Kyoto.
“Thầy Dạ Nga cứ yên tâm!” Cậu là  đầu tiên lên tiếng, khẳng định  tuyệt đối sẽ  ăn uống lung tung.
Bởi vì nơi  yêu thích nhất chính là căng tin của Cao chuyên,  an , hợp vệ sinh   đảm bảo!
Thầy Dạ Nga: “…”
Thầy Dạ Nga chỉ  , rõ ràng  thích ăn tạp nhất và thứ gì cũng nuốt  chính là em đó Á Lệ Sa!
Lời tác giả: Tiểu kịch trường:
Để  lãng phí, Ngộ-chan  ném vụn bánh kem  hồ nhân tạo của Cao chuyên để cho cá chép ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/deu-la-do-gia-toc-thien-vien-hai-ban/chuong-232.html.]
Vài phút ,  bộ cá  đáy nước đều lật bụng trắng phếu.
Á Lệ Sa: Ồ! Hóa  cá ngủ cũng  ngửa như thế  ! Có nên đắp chăn lá cho chúng  nhỉ?
--- Chương 107 ---
Hơn nữa, theo tin đồn  chính thức của Thầy Dạ Nga, sự kiện ngộ độc thực phẩm   ở Cao chuyên Kyoto dường như  liên quan đến .
Chỉ tiếc rằng nơi nào  con , nơi đó  sự tranh chấp phe phái, nên dù Giới Chú thuật chỉ  hai trường Cao chuyên, chúng vẫn  thể tránh khỏi việc chia thành hai phe.
Cao chuyên Tokyo, thuộc Phái Duy Tân, kiên định với triết lý thu nạp càng nhiều Chú thuật sư càng , đối xử bình đẳng với những Chú thuật sư xuất  từ gia tộc và những    xuất  thế gia.
Cao chuyên Kyoto, thuộc Phái Bảo Thủ,  nghiêng về việc bảo vệ sự thống trị của giới cấp cao và các gia tộc Chú thuật, và gia tộc của Hiệu trưởng Lạc Nham Tự Gia Thân   mối quan hệ cực kỳ  thiết với giới cấp cao.
Vì , mặc dù Thầy Dạ Nga là ứng cử viên cho chức Hiệu trưởng Cao chuyên Tokyo nhiệm kỳ tiếp theo, nhưng ông vẫn gặp trở ngại lớn khi  tìm hiểu tình hình cụ thể bên Cao chuyên Kyoto.
Hiệu trưởng Lạc Nham Tự sẽ  kể chi tiết  chuyện cho ông .
Hơn nữa, bên đó dường như còn cố ý che giấu tình hình cụ thể của vụ “ngộ độc tập thể” .
Ánh mắt Thầy Dạ Nga   vô cùng phức tạp.
Ông  thể hiểu nổi rốt cuộc    gì, dù  thì  vốn là một học sinh khó đoán.
Thế nhưng, ông  liên tưởng đến biểu hiện thường ngày của  ở trường, chỉ cần thoáng nhớ  chiến tích của  thôi cũng thấy khó thở, và   nghĩ rằng, dù     bất cứ chuyện gì thì đó cũng là chuyện thường tình.
Dù  thì, khi còn ở Cao chuyên Tokyo,  chính là một  vị thành niên  thể  bất cứ điều gì.
Thầy Dạ Nga suy tư quá lâu, vì thế, thời gian ông  chằm chằm   cũng quá dài.
Điều  dẫn đến tình trạng trong lớp học là  và Thầy Dạ Nga mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhưng  ai  lời nào.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Ngộ-chan với tầm  cực rộng, dùng “Lục Nhãn” như máy quét của , tinh nhạy phát hiện  ánh mắt Thầy Dạ Nga dừng     lâu một cách bất thường. Với tốc độ xử lý thông tin cực nhanh, bộ não của Ngộ-chan ngay lập tức vận hành điên cuồng, còn nhanh hơn cả Thầy Dạ Nga.
Ngộ-chan nhận  sự việc  hề đơn giản.
Ngộ-chan bắt đầu phân tích.
Ngộ-chan bừng tỉnh!
Cậu  lập tức đập bàn  dậy, dùng bộ óc cực kỳ thông minh của  suy luận  một kết luận vô song, hét lớn: “Thầy Dạ Nga! Tuy chúng  đều  sức hấp dẫn của Á Lệ Sa là  thể chối từ, đủ để khiến bất cứ ai cũng  mê mệt, nhưng! Thầy tuyệt đối  thể mê mẩn Á Lệ Sa !
“Bởi vì tình thầy trò là điều cấm kỵ!”
Ngộ-chan dùng giọng  mạnh mẽ, dứt khoát, to đến mức   trong lớp đều  thể  thấy,  với Thầy Dạ Nga: “Thầy Dạ Nga, với tư cách một  trưởng thành, thầy   phép phạm sai lầm với một  vị thành niên!”
Thầy Dạ Nga: “...?”