Đến từ hiện đại, mẫu thân ta danh chấn tứ phương - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-11-18 10:32:16
Lượt xem: 29
Một bóng dáng yểu điệu khoác lên sắc đỏ rực rỡ từ từ bước vào, theo đó là một làn hương thoảng qua, thanh nhã mà nồng nàn.
Thân hình nàng mềm mại uyển chuyển, vòng eo thon gọn khẽ lay động, chỉ cần nhìn từ xa, bóng dáng ấy đã toát lên vẻ yêu kiều. Khi nàng tiến lại gần, mọi người mới thấy rõ: giữa tiết đầu xuân còn se lạnh, nàng lại vận y phục bằng lụa mỏng, phô bày tối đa thân hình kiều diễm.
Quả thật như Lan Tử Mục đã nói, nữ tử này nhan sắc mỹ miều hiếm có, mặt như hoa đào ngậm sương, đôi mắt long lanh như nước. Mỗi ánh mắt nàng quét qua, tựa như có lông vũ khẽ chạm vào tim, khiến người ta bứt rứt không yên. Sa Anh thầm khen ngợi, đúng là một tuyệt thế giai nhân, còn hơn cả Chu Cẩm mà hắn từng được ban.
Nhưng để gọi là "tuyệt sắc", e rằng vẫn chưa đủ.
Khi Liên Cơ bước vào, Lan Tử Mục trong lòng ôm đầy kỳ vọng, mong đợi được thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt Hoắc Đình Sơn, cũng như sự thất thần của các tướng lĩnh U Châu.
Dẫu sao, lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã thầm than: Thế gian này lại có một người đẹp đến nhường này. Một người như nàng, bị giam trong phủ một vị Châu mục thì thật là hoài phí.
Nhưng trái với mong đợi của Lan Tử Mục, nam nhân ngồi ở vị trí cao nhất chẳng hề biểu lộ bất kỳ biến hóa nào trên gương mặt. Khóe môi hắn vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt như trước.
Còn các tướng lĩnh U Châu, tuy một vài người lộ vẻ trầm trồ, nhưng không ai thất thố.
“Đại tướng quân, đây là Liên Cơ. Người cảm thấy thế nào?” Lan Tử Mục kìm nén thắc mắc trong lòng, cười hỏi.
Lúc này, Liên Cơ đã đứng ở vị trí trung tâm dưới đại sảnh, nghe thấy lời giới thiệu của Lan Tử Mục, lòng nàng như có trống trận vang lên không dứt.
Vị này, quyền lực lớn hơn nhiều so với Huệ Khang Vương hay Thạch đại công tử. Hắn chưa đến tứ tuần mà đã là chúa tể của ba châu: U, Ký, và Tịnh.
Liếc nhìn thân hình cao lớn, sống mũi cao thẳng của Hoắc Đình Sơn, nàng có thể tưởng tượng người này chắc chắn rất mạnh mẽ trên giường. Mà nàng, Liên Cơ, lại đặc biệt thích những nam nhân cứng rắn, càng mạnh càng tốt. Những công tử văn nhã thì mềm mại vô lực, chẳng có chút hấp dẫn.
Tuy nhiên, dù nàng có đưa ánh mắt đầy ẩn ý, người ngồi trên cao vẫn không chút phản ứng, thậm chí còn đưa mắt nhìn Lan Tử Mục bên cạnh.
“Tùng Duy cảm thấy nào?” Hắn không trả lời mà hỏi lại, gọi thẳng tên tự của Lan Tử Mục.
Lan Tử Mục mỉm cười: “Dĩ nhiên là mỹ lệ vô song. Không giấu gì đại tướng quân, đây là nữ tử đẹp nhất mà ta từng gặp.”
Câu nói này còn mang một hàm ý: Những gì tốt đẹp nhất ta đều dâng lên cho ngài, nguyện một lòng trung thành.
Hoắc Đình Sơn lại nhìn sang Cao Thức Khai: “Nặc Thái nghĩ sao?”
Cao Thức Khai không rõ dụng ý, nhưng thành thật đáp: “Quả thực diễm lệ như hoa đào, đẹp đến nao lòng.”
Nghe Cao Thức Khai và Lan Tử Mục lần lượt ca ngợi mình, ánh mắt Liên Cơ càng thêm rạng rỡ. Nhưng ngay sau đó, nàng lại nghe thấy lời nói làm người ta chấn động của Hoắc Đình Sơn:
“Lần này ta thuận lợi vào được quận Tiêu Giang, công lao của hai người các ngươi không nhỏ. Nếu Nặc Thái và Tùng Duy đều cho rằng nàng đẹp, vậy thì để nàng lại cho các ngươi.”
Loại mỹ nhân như Liên Cơ, việc trao đổi, tặng biếu, thậm chí dùng chung cũng chẳng phải chuyện hiếm. Về phần hai người họ chia nhau thế nào, đó là chuyện của họ.
Lan Tử Mục và Cao Thức Khai nhất thời sững sờ.
Nam nhân nào lại không tham sắc? Không tham là vì không có điều kiện, hoặc không dám. Nhưng Hoắc Đình Sơn không giống loại người thiếu khả năng.
Chỉ còn lại khả năng: hắn thực sự ghi nhớ công lao của họ, cảm thấy cần thưởng, nên đành lòng dâng tặng một giai nhân tuyệt sắc như vậy.
Lan Tử Mục và Cao Thức Khai trong lòng bồi hồi, lập tức đứng dậy cảm tạ.
Ở giữa, nụ cười trên mặt Liên Cơ suýt không giữ được. Tuy hai vị võ tướng này không tệ, nhưng làm sao sánh được với người ngồi trên cao kia?
Tuy nhiên, lời của Hoắc Đình Sơn đã ban ra, dù không cam lòng, nàng cũng chỉ có thể đi đến giữa Lan Tử Mục và Cao Thức Khai mà ngồi xuống.
Chuyện nhỏ như gió thoảng này nhanh chóng lắng xuống.
Bữa tiệc tiếp tục, khách và chủ đều vui vẻ.
Thời gian dần trôi, yến tiệc dần đến hồi kết.
Lan Tử Mục và Cao Thức Khai đã sống ở quận Tiêu Giang một thời gian dài, trong quận cũng có phủ riêng. Sau khi tiệc tan, họ dẫn theo Liên Cơ cáo từ.
Hoắc Đình Sơn cũng rời khỏi chính sảnh, trở về chủ viện.
Hai gian phòng liền kề trong chủ viện, có một gian vẫn còn sáng đèn. Hoắc Đình Sơn đi thẳng đến, gõ hai tiếng cửa, rồi đẩy cửa bước vào.
Bùi Oanh ôm lấy túi sưởi, ngồi trên trường kỷ, tay cầm gia thư từ Bùi gia vừa mới được gửi đến không lâu.
Nghe thấy tiếng gõ cửa kia, nàng chẳng buồn đáp lại, bởi người này gõ cửa vốn chỉ để thông báo, chứ chẳng phải xin ý kiến.
“Phu nhân thân thể không khỏe chỗ nào?” Hoắc Đình Sơn hỏi.
Bùi Oanh: “Chỉ là đến kỳ nguyệt sự, hơi khó chịu một chút.”
Nghe nàng nhắc đến nguyệt tín, đôi mày dài của Hoắc Đình Sơn giãn ra.
Nguyệt tín của nữ nhân, quy luật như thế, qua vài ngày là ổn cả thôi.
Nhưng khi tiến lại gần, hắn lại thấy sắc mặt của Bùi Oanh có chút tái nhợt. Hoắc Đình Sơn biết sức khỏe nàng từ trước đến giờ luôn rất tốt, da dẻ hồng hào, hiếm khi đau ốm, ngay cả đi xe ngựa đường xa cũng không bị say.
Hắn giơ tay chạm vào trán nàng, không nóng. Hoắc Đình Sơn thu tay lại:
“Có nên để Phùng y quan đến khám thử, kê cho nàng vài thang thuốc?”
Bùi Oanh bất đắc dĩ đáp: “Không có gì to tát, chỉ là hôm qua tham ăn mấy món lạnh, hôm nay mới hơi khó chịu một chút, không cần uống thuốc.”
“Phu nhân mặt mày trắng bệch như ma thế này, không uống thuốc là muốn xuống âm phủ để át sắc Diêm La sao?” Hoắc Đình Sơn tặc lưỡi trêu chọc.
Bùi Oanh: “…”
Nếu không phải người này đang nắm giữ binh quyền trong tay, e rằng đã sớm c.h.ế.t vì cái miệng bừa bãi của mình rồi.
“Cũng chẳng phải bệnh gì nghiêm trọng, cùng lắm thì uống ít trà…” Bùi Oanh đột nhiên dừng lại.
Hoắc Đình Sơn lập tức nghe thấy: “Trà gì?”
Bùi Oanh: “Trà gừng đường đỏ.”
Hoắc Đình Sơn lặp lại bốn chữ ấy, cảm thấy có chút quen thuộc:
“Phu nhân nói đường đot, là chỉ loại đường mật phải không?”
Bùi Oanh lắc đầu rồi lại gật đầu:
“Nói đúng ra, cũng là một loại đường mật khác.”
Vì khả năng vận chuyển kém cỏi, muối ở thời cổ đại rất quý hiếm, giá thành muối ăn tại các khu vực nội địa cực kỳ cao. Từ thời Xuân Thu, Quản Trọng sáng tạo ra chế độ quản lý muối mới, độc quyền bán muối và sắt, khiến thuế muối nhanh chóng lấp đầy quốc khố, giúp nước Tề trở thành bá chủ đứng đầu thời bấy giờ.
Muối quý, đường cũng không kém.
Mật ong là thứ xa xỉ phẩm hiện nay, chỉ xuất hiện trong yến tiệc của vương hầu khanh tướng, người bình thường không dễ gì được thấy.
Trong *Lễ Ký – Nội Tắc* có viết: *Tử sự phụ mẫu, táo, lật, di, mật dĩ cam chi* (Con cái phụng dưỡng cha mẹ bằng chà là, hạt dẻ, đường mật và mật ong, để cha mẹ được nếm vị ngọt).
Ý tứ là con cái dùng đồ ngọt để hiếu kính cha mẹ, khiến họ cảm nhận được sự ngọt ngào. Rốt cuộc, điều này phản ánh sự theo đuổi đầy mê mẩn của cổ nhân đối với “ngọt”.
Bùi Oanh hiểu rằng cái mà Hoắc Đình Sơn vừa nhắc đến “đường mật” thực ra chủ yếu là đường mía.
Chỉ có điều, đường hiện tại vẫn rất thô sơ, chỉ là ép nước từ mía, rồi đun cô đặc. Mùi vị không đậm đà, màu sắc lại là nâu xỉn, hơn nữa còn lạo xạo như lẫn cả cát.
“Phu nhân, đường đỏ trong lời nàng nói so với đường mạch nha thì thế nào?”
Hoắc Đình Sơn ngồi xuống bên cạnh nhuyễn tháp.
Bùi Oanh khẽ co chân lại, nhẹ giọng đáp: “Đường đỏ ngọt hơn gấp hàng chục lần, lại có vị tinh khiết hơn, gần như không có cảm giác lẫn cát.”
Nghe đến đây, trong mắt Hoắc Đình Sơn lại ánh lên tia sáng quen thuộc, giống hệt khi trước nàng mang xà phòng đến trước mặt hắn.
Bùi Oanh thầm nghĩ, người này quả nhiên vẫn nhạy bén như xưa.
Những quyền quý ở Trường An vốn thích theo đuổi cuộc sống xa hoa, mọi thứ đều phải tinh xảo, tốt nhất là thứ mà gia đình phú quý bình thường không thể mua nổi.
Hơn nữa, đường không chỉ đơn thuần là ngọt, nó còn đại diện cho nguồn năng lượng cao, rất hữu ích trong những lúc đột kích bất ngờ hoặc hành quân nhẹ, mang theo một ít đường trên người có thể duy trì sức lực trong thời gian dài.
Hoắc Đình Sơn hỏi tiếp: “Đường đỏ này làm thế nào?”
Bùi Oanh hiểu ngay ý đồ của hắn, nhưng vẫn phải dội cho hắn một gáo nước lạnh: “Tướng quân, nguyên liệu thực ra giống nhau, đều cần đến cây trắc. Sản xuất đường số lượng lớn không dễ, vì nguyên liệu của nó không giống như xà phòng, chỉ cần mỡ lợn và vỏ hàu. Nguyên liệu của xà phòng dễ kiếm, còn cây trắc thì ở phía Bắc không có, hiện tại chỉ sinh trưởng ở khu vực Đông Nam.”
Cây trắc, chính là mía.
Hiện nay, mía chủ yếu được trồng ở Giao Châu, cụ thể hơn là vùng Lưỡng Quảng. Từ phương Bắc đến Lưỡng Quảng, phải vượt qua hàng nghìn dặm.
Hoắc Đình Sơn nhíu đôi lông mày dài.
Nếu chỉ đơn thuần phái người xuống phía Nam mang cây trắc về, chi phí nhân lực, vật lực và thời gian đều rất lớn.
Hắn hỏi tiếp: “Phu nhân, cây trắc này có thể trồng được ở phương Bắc không? Như bông vải, mang giống về trồng ở phương Bắc.”
Vùng Giao Châu có khí hậu nóng ẩm, hoàn toàn khác biệt với phương Bắc. Lần này Bùi Oanh chưa kịp nói đến việc mang giống về, thì Hoắc Đình Sơn đã chủ động hỏi.
Bùi Oanh suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Cây trắc có thể sinh trưởng ở phương Bắc, nhưng hạt giống của nó có tuổi thọ rất ngắn, thường chưa đến ba tháng đã mất đi khả năng nảy mầm. Thêm vào đó, cây mía trồng từ thân lại khỏe mạnh hơn, nên hiện nay người ta trồng cây trắc chủ yếu bằng thân cây để lấy giống mới.”
Nói đi nói lại, vấn đề vẫn là khoảng cách quá xa giữa Bắc và Nam.
Đi lâu đến mức, có lẽ mía cũng c.h.ế.t cả rồi.
Nghe nói cây trắc có thể trồng ở phương Bắc, Hoắc Đình Sơn liền giãn mày: “Có thể trồng là được, những việc còn lại ta sẽ nghĩ cách.”
Dù phải điều động toàn bộ ám trạm ở phương Nam, hắn cũng nhất quyết mang cây trắc về trồng tại phương Bắc.
Bùi Oanh che miệng ngáp khẽ: “Tướng quân còn việc gì sao?”
Hoắc Đình Sơn thấy vẻ mặt nàng thoáng hiện nét mệt mỏi, liền nói: “Nếu phu nhân không khỏe, hãy sớm nghỉ ngơi.”
Bùi Oanh khẽ gật đầu.
Chờ hắn rời đi, nàng mới đưa ánh mắt trở lại lá thư gia đình.
Nhà họ Bùi đã chuyển về Ký Châu, nhưng không phải ở tiểu huyện trước đây, mà là quận Viễn Sơn.
Trong thư, Bùi phụ nói rằng vị trí địa lý của nhà mới vô cùng tốt. Sau khi vừa chuyển đến Viễn Sơn và sắp xếp ổn thỏa, vị quan đại diện châu mục, Trần Toán, đã hai lần đích thân đến thăm.
Lần thứ hai, Trần Toán còn dẫn theo vài thương nhân đến, giới thiệu họ với nhà họ Bùi.
Nhân mạch đã được thiết lập, thiên thời địa lợi nhân hòa đều có, Bùi phụ vốn định nghỉ ngơi một thời gian, nhưng giờ lại có chút động lòng, không muốn dừng lại mà muốn gây dựng lại sự nghiệp, liền hỏi ý kiến của Bùi Oanh.
Trong phần cuối thư, Bùi phụ lại hỏi một câu nữa, lần này uyển chuyển hơn, chính là về quan hệ giữa nàng và Hoắc Đình Sơn. Có lẽ vì trước đó chính tay Hoắc Đình Sơn viết giúp nàng lá thư, khiến người Bùi gia sợ đến mất hồn.
Cầm lá thư trên tay, lòng Bùi Oanh không khỏi rối bời.
Những người này đều là thân quyến của nàng trong thời đại này. Việc Hoắc Đình Sơn chen vào đã khiến sự gắn bó giữa họ không thể nói là không sâu sắc.
Chờ đến năm sau… Không, hiện tại đã là đầu xuân, phải nói rằng chỉ vài tháng nữa, nàng sẽ phải gả cho hắn.
Sau đó, như những nữ nhân ở đây, nàng sẽ phải hòa nhập vào cuộc sống gia tộc nhà chồng, đối mặt với muôn hình vạn trạng người đời mà không thể tránh né.
Không rõ có phải vì nguyệt tín đến hay không, nhưng cảm xúc của Bùi Oanh bỗng chao đảo, nàng đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi to lớn.
Nàng cảm giác bản thân như bị một bàn tay vô hình túm lấy, kéo từ bầu trời xuống mặt đất, bắt buộc nàng chạm vào mảnh đất xa lạ này.
Bàn tay ấy vẫn chưa chịu dừng, tiếp tục đẩy nàng từng bước một, cuối cùng ép nàng chìm sâu vào vũng lầy phía trước.
Vũng lầy ấy có tên là “tam tòng tứ đức” và “tương phu giáo tử”.
“Cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.
Bùi Oanh bừng tỉnh: “Vào đi.”
Tân Cẩm đẩy cửa bước vào, tay cầm một chiếc lọ nhỏ: “Phu nhân, vừa rồi Ngô đội trưởng gửi đến một hũ mật ong.”
Bùi Oanh ngạc nhiên: “Mật ong?”
Tân Cẩm gật đầu: “Ngài ấy nói là tướng quân bảo chuẩn bị.”
Bùi Oanh nhớ đến lúc trước mình nhắc đến “trà gừng đường đỏ,” nhưng giờ đường đỏ chưa có, còn đường mạch nha lại không ngọt bằng.
Nếu so về độ ngọt, mật ong quả thực không kém.
Nàng khẽ thở dài: “Tân Cẩm, giúp ta pha một cốc nước mật ong.”
Uống xong nước mật ong, Bùi Oanh lên giường ngủ.
Căn phòng này vốn của cựu châu mục Tịnh Châu, người rất biết hưởng thụ, trong phòng có lò sưởi. Bùi Oanh cuộn mình trong chăn, trong đêm xuân lạnh lẽo nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
---
Sáng hôm sau, Bùi Oanh cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lại đợi thêm hai ngày, chờ nguyệt tín qua hẳn, nàng không còn chịu được cảnh ở yên trong phủ Châu mục nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/chuong-71.html.]
Nàng cho người báo một tiếng với Hoắc Đình Sơn, rồi mang theo Tân Cẩm cùng vài thị vệ như Hoa Đại Giang rời phủ.
Quận Tiêu Giang và quận Viễn Sơn đều náo nhiệt như nhau, xe ngựa tấp nập, người qua lại không ngớt. Giữa dòng người đông đúc, không ít thương nhân Tây Vực tóc xoăn xuất hiện.
Bùi Oanh đội chiếc mũ trùm, bước chậm rãi trên phố, bên cạnh là Tân Cẩm, phía sau một khoảng có Hoa Đại Giang và các thị vệ khác.
Nàng không vội vã, thỉnh thoảng đi ngang qua những cửa hàng hay quầy hàng nhỏ thú vị đều ghé lại xem.
Các cửa hàng của thương nhân Tây Vực thường bán hương liệu và dầu thơm, những mặt hàng này rất được các phụ nhân ưa chuộng.
“Lạ thật, sao Hoa đội trưởng lại biến mất nhỉ?” Tân Cẩm thì thầm.
Ban đầu, Tân Cẩm chỉ nhận ra Hoa Đại Giang không thấy đâu. Sau đó, khi Bùi Oanh mua một chiếc mũ gắn hổ phách với phong cách đậm chất Tây Vực cho con gái, kèm thêm vài món trang sức, nàng quay đầu lại, định giao những món này cho thị vệ cầm hộ. Nhưng vừa nhìn, nàng phát hiện tất cả thị vệ đều đã biến mất.
Bao gồm cả Hoa Đại Giang, toàn bộ binh lính của U Châu đều không còn tung tích.
Một bóng dáng quen thuộc cũng chẳng thể tìm thấy.
Bùi Oanh sững sờ.
Trên đường phố vẫn nhộn nhịp, kẻ đến người đi, có thương nhân ăn vận kiểu Tây Vực, cũng có thường dân áo vải, mọi thứ tựa như không khác gì so với ngày thường. Nhưng Bùi Oanh bỗng dưng cảm thấy có ai đó đang dõi mắt nhìn mình.
"Phu nhân, những người như Hoa Ngũ Trưởng đều biến mất cả rồi," Tân Cẩm lo lắng nói.
Nàng bất giác nhớ lại lần nguy hiểm tại chợ t.hịt ở quận Yên Môn lần trước. Giờ đây, vệ binh đột nhiên biến mất, chẳng lẽ là...
Tân Cẩm càng nghĩ càng bất an: "Có khi nào lại gặp phải do thám của châu khác không?"
Bùi Oanh trầm ngâm một lát rồi lắc đầu: "Có lẽ không phải."
Vệ binh theo nàng xuất phủ lần này có sáu người, lại không tập trung một chỗ. Dù kẻ xấu muốn ra tay, cũng khó có thể đồng loạt xử lý tất cả.
"Phu nhân, vậy chúng ta còn tiếp tục đi dạo hay trở về?" Tân Cẩm hạ giọng hỏi.
Bùi Oanh nhìn dòng người qua lại trên phố, một lát sau ánh mắt dừng lại nơi một quán trà không xa: "Tân Cẩm, chúng ta vào quán trà."
Dù trong lòng nàng ta cảm thấy lúc này nên mau chóng trở về phủ Châu mục, nhưng vì Bùi Oanh đã nói muốn vào quán trà, Tân Cẩm đành phải đi theo.
Vào quán trà, Bùi Oanh gọi một gian phòng riêng.
Thao Dang
Vào phòng, nàng tháo mũ sa xuống đặt sang bên, ra hiệu Tân Cẩm cũng ngồi xuống.
"Phu nhân," Tân Cẩm có phần thấp thỏm.
Bùi Oanh khẽ cười: "Ngồi đi, chỉ là một tách trà mà thôi, ở đây ta không có nhiều quy củ đến vậy."
Tân Cẩm hiểu tính cách nàng, do dự một lúc rồi cũng ngồi xuống.
Trà và món điểm tâm được mang lên rất nhanh. Bùi Oanh bắt đầu pha trà.
Một ấm trà vừa mới pha xong, thì ngoài phòng có tiếng gõ cửa.
Bùi Oanh chỉ gọi trà, không gọi thêm món ăn nào khác, theo lý không nên có ai quấy rầy.
"Phu nhân, ngoài kia..." Từ khi phát hiện Hoa Đại Giang cùng những người khác mất tích, dây thần kinh của Tân Cẩm luôn căng như dây đàn.
Tiếng gõ cửa không rõ người khiến nàng càng thêm bất an.
Bùi Oanh vừa định mở miệng nói, thì cửa phòng bị đẩy ra.
Một thiếu niên bước vào.
Y khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, chưa đến tuổi đội mũ quan, tóc đen nửa búi nửa buông, mặc trường bào khúc viền lông cừu màu đen, bên hông đeo ngọc bội, làn da hơi trắng, dung mạo thoạt nhìn rất anh tuấn.
Y bước nhanh vào phòng, trên chân mày ẩn hiện một chút lạnh lẽo.
Khi y vào phòng, vừa vặn thấy gương mặt không che chắn của Bùi Oanh.
Làn mày ngài, đôi môi son, dung nhan đoan trang với đường nét mềm mại, từng góc cạnh trên gương mặt nàng đều như họa. Ánh mắt thiếu niên không khỏi ngưng lại, từ trên xuống dưới nhìn nàng kỹ càng, ánh nhìn ngày càng trầm xuống. Cuối cùng, y chau mày lại: "Ngươi chính là người làm ra xà phòng, họ Bùi? Xà phòng thật sự do ngươi tạo ra?"
Y chăm chú nhìn nàng, còn Bùi Oanh cũng đang quan sát thiếu niên, đặc biệt là cặp mày và ánh mắt kia.
"Không phải," Bùi Oanh đáp.
Thiếu niên khựng lại, dường như không ngờ nàng phủ nhận. Y ngạc nhiên: "Nhưng bên ngoài đều nói là ngươi làm ra mà."
Bùi Oanh nhàn nhạt: "Chẳng qua là ta đọc được trong cổ thư mà thôi, không đáng nói đến sáng tạo. Các hạ là ai, vì sao lại xông vào gian phòng của ta?"
"Thiên Sách Đại Tướng Quân là phụ thân của ta," thiếu niên hơi ngẩng cao đầu, trong ánh mắt đầy vẻ kiêu hãnh.
Bùi Oanh thực ra không mấy bất ngờ.
Thời cổ đại, người ta kết hôn sớm, các cô nương vừa đến tuổi cập kê đã lập gia đình, các thiếu niên cũng thường chưa đến tuổi đội mũ quan đã cưới vợ sinh con.
Hoắc Đình Sơn hiện đang giữ chức U Châu mục, vị trí này có thể xem như người đứng đầu U Châu. Hoắc gia ở U Châu, khả năng lớn trưởng tộc cũng là do hắn đảm nhiệm.
Một người nắm quyền lực to lớn như vậy, không thể đến tuổi ba mươi mà không có con nối dõi. Nếu không, đừng nói gia tộc hắn nghĩ gì, ngay cả những thuộc hạ đi theo hắn cũng sẽ ngày đêm lo lắng bất an.
Bởi vì một khi hắn qua đời, sẽ không còn ai kế tục.
Bùi Oanh hiểu rằng Hoắc Đình Sơn nhất định có con cái, chỉ là nhiều hay ít mà thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Oanh, không hề vì lời nói của y mà bộc lộ sự kinh ngạc hay hoảng hốt, Hoắc Tri Chương nghiến c.h.ặ.t hàm, ánh mắt dán c.h.ặ.t vào nàng, như thể muốn nhìn ra từ nàng một bông hoa đang nở rộ.
Mẫu thân y mất không lâu sau khi sinh ra y. Bao năm qua, phụ thân y tất nhiên từng có những người phụ nữ khác, nhưng trước sau chỉ có y và huynh trưởng là hai đứa con duy nhất, không sinh ra thêm thứ tử nào để tranh giành tài nguyên với họ.
Hơn nữa, mười mấy năm trôi qua, phụ thân vẫn không có ý định tái hôn.
Y từng nghĩ cuộc sống như vậy sẽ mãi kéo dài. Nhưng nào ngờ, phụ thân dẫn quân xuất chinh chỉ vỏn vẹn một mùa, đã mang về không ít trang sức quý giá của nữ nhân, còn có cả những cây cỏ đẹp đẽ chỉ để ngắm mà không dùng được.
Ban đầu, y cho rằng phụ thân chỉ vô tình để mắt tới một nữ nhân xinh đẹp nào đó, nhất thời si mê mà thôi. Nếu vậy thì cũng được, cùng lắm đưa nàng vào viện, làm một thiếp thất không thể đường đường chính chính lên mặt.
Nhưng không ngờ, một thời gian sau, cơn say mê của phụ thân không những không phai nhạt, mà còn gửi thư về nói ngài muốn thành thân.
Danh sách sính lễ được liệt kê dài dòng, vượt xa lễ chế của một Châu mục thông thường. Ngoài ra, hắn còn lệnh cho người sửa sang lại chính phòng trong phủ.
Như thế vẫn chưa đủ, ngài còn sai người đi tìm nguồn suối nước nóng, nói muốn xây một phủ đệ mới.
Liên tưởng đến những lời đồn đại về mỹ nhân tuyệt sắc trước đây, Hoắc Tri Chương không thể ở lại U Châu thêm được nữa.
Phụ thân thành hôn, sau này người vợ mới cưới chắc chắn sẽ muốn sinh con để củng cố địa vị.
Con của vợ kế, cũng là đích tử, lại còn có mẫu thân được phụ thân sủng ái che chở.
Điều này vượt trội hơn huynh đệ bọn họ rất nhiều...
Có một số việc phải làm trước khi phụ thân thành hôn. Nếu để đến sau khi đại hôn, người đó sẽ trở thành mẫu thân danh nghĩa của cậu. Hiện giờ đang trong thời gian giữ đạo hiếu, nếu sau này không tôn trọng nàng ta, muốn khiến y chịu khổ chắc chắn dễ như trở bàn tay.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoắc Tri Chương để lại thư cho huynh trưởng, sau đó dẫn theo vệ binh lén chạy đến Tịnh Châu.
Trước khi gặp Bùi Oanh, Hoắc Tri Chương nghĩ rằng người nữ nhân đã mê hoặc phụ thân mình đến mức thay đổi như vậy hẳn phải là một hồ ly tinh.
Nhưng khi gặp mặt, Hoắc Tri Chương nhận ra người nữ nhân trước mặt khác xa so với tưởng tượng của cậu, chỉ có một điểm giống, đó là nàng quả thực rất đẹp.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Bùi Oanh đi thẳng vào vấn đề.
Hoắc Tri Chương đóng cửa phòng lại, bước đến gần Bùi Oanh.
---
Người này còn không phải mẫu thân trên danh nghĩa của hắn, nên lời nói không cần quá kiêng dè, Hoắc Tri Chương liền trực tiếp hỏi: "Ngươi đã làm cách nào để thuyết phục phụ thân ta cưới ngươi? Là dựa vào phương pháp làm xà phòng, hay là những lời đồn thổi về mệnh cách không đâu?"
"Ta chưa từng thuyết phục phụ thân ngươi cưới ta." Bùi Oanh khẽ thở dài, hiểu rằng hắn vốn không muốn Hoắc Đình Sơn tái giá, cũng giống như con gái nàng không muốn nàng tái hôn.
Hoắc Tri Chương nhíu mày, dáng vẻ không tin tưởng lắm.
"Nếu có thể lựa chọn, ta cũng không muốn gả cho phụ thân ngươi." Bùi Oanh thành thật nói với hắn.
Nàng biết gả cho hắn sẽ có không ít phiền toái, cũng không biết hắn còn bao nhiêu đứa con nữa. Chẳng may hôm nay một đứa tìm đến, ngày mai lại một đứa khác, ngày sau lại thêm một đứa nữa.
Bùi Oanh không khỏi cảm thấy nhức đầu.
Hoắc Tri Chương nghe ra trong lời nói của Bùi Oanh có vài phần chán ghét, liền trừng mắt.
Nàng là giả bộ hay thật lòng, dám ghét bỏ phụ thân của hắn?
"Ngươi đã không muốn, vậy cớ gì vẫn ở lại bên cạnh ngài ấy, rời đi chẳng phải sảng khoái hơn sao?" Trong mắt Hoắc Tri Chương đầy vẻ nghi hoặc.
Hắn biết rõ phụ thân mình xưa nay không giữ lại nữ nhân nào muốn đi, thậm chí còn có kẻ lòng dạ rộng rãi, phụ thân hắn cũng sẵn sàng tiễn bước.
Bùi Oanh rót cho mình một chén trà: "Ngài ấy không cho ta đi."
Nàng không phải chưa từng chạy trốn, chỉ là bị bắt trở lại, sau đó mối liên hệ với Hoắc Đình Sơn càng ngày càng nhiều, đã là kéo một sợi mà động cả cục.
Những lời này vào tai Hoắc Tri Chương lại như chuyện hoang đường, hoàn toàn đảo lộn nhận thức của hắn, khiến hắn cho rằng Bùi Oanh đang nói dối.
Có lẽ là nàng không muốn rời đi chăng, dù sao đi theo phụ thân hắn thì ăn sung mặc sướng, giàu sang phú quý không lo.
Một cơn giận dữ vì bị lừa dối hoặc khinh thường bỗng chốc bùng lên, Hoắc Tri Chương không nhịn được nói: "Nếu ngươi thật sự muốn đi thì có gì khó, ta sẽ đưa ngươi đi."
Bùi Oanh khựng lại, đánh giá Hoắc Tri Chương một lúc, chợt nở nụ cười, ánh mắt cong cong: "Được thôi, vậy nhờ ngươi sắp xếp, ta có thể đi lúc nào?"
"Đương nhiên là ngay bây giờ." Hoắc Tri Chương không chút do dự.
Bùi Oanh nhướng mày mảnh: "Ngay bây giờ?"
"Sao, ngươi đổi ý rồi à, không muốn đi nữa sao?" Hoắc Tri Chương bực bội.
Bùi Oanh thẳng thắn, "Ta còn có một đứa con gái ở trong phủ Châu mục."
Hoắc Tri Chương ngạc nhiên: "Ngươi còn có con gái?"
Phụ thân bình thường quản hắn cũng không nhiều, giờ đây lại giúp người khác nuôi con gái.
Trong lòng Hoắc Tri Chương cảm thấy không vui.
Bùi Oanh cho rằng thiếu niên trước mặt này có lẽ không phải là trưởng tử của Hoắc Đình Sơn, không phải được bồi dưỡng để kế thừa gia nghiệp: "Phụ thân ngươi có con trai, sao ta lại không thể có con gái?"
Hoắc Tri Chương á khẩu.
Bùi Oanh nghĩ ngợi, cuối cùng nhắc nhở hắn: "Trước đó vệ binh theo ta ra ngoài phủ đã gặp qua ngươi rồi, nếu ta trực tiếp theo ngươi rời đi, bọn họ sẽ phát hiện."
"Ta có cách đối phó, ngươi cứ theo ta đi là được." Hoắc Tri Chương mất kiên nhẫn.
Bùi Oanh ngồi yên không động đậy.
Hoắc Tri Chương hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không g.i.ế.t ngươi, dù sao ngươi cũng từng giúp đỡ quân U Châu, nếu ta vô ơn bội nghĩa, lòng lang dạ sói, thì cũng không xứng làm con trai châu mục."
Uống cạn chén trà, mỹ phụ nhân từ trên ghế đứng lên.
Thế thì đi một chuyến vậy, cũng tiện ra xa một chút để hóng gió.
---
Phủ Châu mục, thư phòng.
Hoắc Đình Sơn đặt lá thư xuống, nhìn ra ngoài khung cửa sổ, mặt trời đã sắp lặn mà vẫn không thấy vệ binh về báo.
Hắn gọi lính canh cửa đến, bảo y chạy một chuyến đến chính viện, được biết Bùi Oanh quả thực chưa trở về.
Người đàn ông nhíu mày dài: "Chẳng qua chỉ là một tòa thành nhỏ đầy rẫy người Hồ, có gì đáng để đi dạo cơ chứ."
Trời tối rồi mà vẫn chưa quay về, quả là tâm tư phiêu lãng không giới hạn.
---
Hai khắc sau, màn đêm buông xuống.
Hoắc Đình Sơn sắc mặt lạnh lùng bước ra khỏi thư phòng, vừa ra khỏi sân liền có lính canh hấp tấp chạy đến báo.
Sắc mặt Hoắc Đình Sơn dịu lại một chút.
"Đại tướng quân, đại công tử có thư đến." Lính gác thưa.
Hoắc Đình Sơn khựng lại, mặt không cảm xúc nhận lấy lá thư, cũng không quay lại thư phòng mà đứng ngay tại chỗ, xé dấu niêm phong, đọc qua nhanh chóng.
"Hồ đồ!" Trong mắt Hoắc Đình Sơn dậy sóng cuồn cuộn.
Lính gác bị dọa đến run rẩy, không dám ngẩng đầu, rất nhanh liền nghe giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trên đỉnh đầu: "Chuẩn bị ngựa."
Tiếng bước chân xa dần, rồi một giọng khác vọng lại: "Truyền lệnh xuống, canh giữ thật c.h.ặ.t Linh Lung viện, từ giờ trở đi, không cho phép Mạnh tiểu thư bước ra khỏi viện nửa bước."