Đến từ hiện đại, mẫu thân ta danh chấn tứ phương - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:15:07
Lượt xem: 50
Khi Hoắc Đình Sơn đang bàn bạc với thuộc hạ, trong doanh trướng gần đó, Bùi Oanh đang thu xếp hành trang cho mình và con gái.
Có lẽ Mạnh Linh Nhi chưa bao giờ ngồi trên xe ngựa suốt quãng đường dài như vậy, đến chiều tối khi xuống xe, nàng nôn thốc nôn tháo, mặt mày nhợt nhạt như tờ giấy, gần như mất nửa mạng sống.
Bùi Oanh nhìn mà lòng đau xót, khi doanh trại vừa dựng xong, nàng nhanh chóng để con gái nằm nghỉ, còn bản thân thì lo thu dọn hành lý.
Mạnh Linh Nhi nằm thẳng đơ, mắt mờ mịt: “Mẫu thân, con khó chịu quá, trời đất quay cuồng..."
Bùi Oanh sờ trán con gái: “Nghỉ ngơi tốt sẽ không chóng mặt nữa. Ta sẽ ra ngoài một lát, xem có thể xin ít nước nóng về không."
Trong thời đại này, khi hành quân, binh sĩ thường ăn lương khô làm từ hạt kê, nhưng đó vẫn chỉ là lương khô, khô cứng, vị không được ngon lắm.
Mạnh Linh Nhi nhìn mẹ với đôi má ửng hồng, trong mắt lộ vẻ ngưỡng mộ: “Nếu thể chất của con cũng khỏe mạnh như mẫu thân thì tốt biết bao."
Bùi Oanh mỉm cười: “Con phải ăn nhiều hơn, không được kén chọn."
Dù mới ở cùng Mạnh Linh Nhi chưa đầy nửa tháng, nhưng Bùi Oanh nhận ra con gái trong thời đại này cũng có vài điểm giống với trẻ con hiện đại, chẳng hạn như đều có thói quen kén ăn.
Ăn ít lại kén chọn, nên nàng hơi gầy.
Tuy nhiên, thể chất nàng cũng khá tốt, hiếm khi bị bệnh, không say xe cũng không say thuyền.
Thao Dang
Mạnh Linh Nhi vùi mặt vào chăn: “Sau này con sẽ không kén ăn nữa."
Trước đây, nàng có cớ để kén ăn, phụ mẫu cưng chiều, nhà chẳng lo chuyện ăn uống. Nhưng giờ đây, sống dựa vào người khác, tên man di đó lại có ý với mẹ nàng, nàng không thể để mẫu thân bị bắt nạt vì mình.
Linh Nhi cứ nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài một lát. Sau khi đắp chăn kỹ cho con gái, Bùi Oanh đứng dậy bước ra ngoài.
Sắp ra đến cửa trướng, như chợt nhớ ra điều gì, nàng quay lại, cầm lên chiếc mũ che mặt rồi mới bước ra.
Khi doanh trại đã dựng xong, binh sĩ lập tức vào tư thế phòng thủ. Lúc này không phải thời chiến khẩn cấp, quân lính phụ trách hậu cần đã bắt đầu đào hố để nấu cơm.
Trung tâm doanh trại là nơi các tướng lĩnh hạ trại, vừa ra khỏi đó, lập tức có nhiều ánh mắt đổ dồn vào Bùi Oanh.
Có kẻ nghi hoặc không hiểu, có kẻ ngắm nhìn dò xét, cũng có kẻ ngạc nhiên và thích thú...
Nhưng phần lớn là nghi vấn, nhiều người không hiểu tại sao đại tướng quân lại mang theo nữ nhân, lại còn là một đôi mẹ con, cùng với hai nữ tỳ phục vụ, tổng cộng bốn người phụ nữ.
Trước đây, đừng nói đến bốn người, trong lúc hành quân, chưa từng có nữ nhân đi theo, ngay cả người nấu ăn trong quân cũng toàn là nam nhân.
Khi Bùi Oanh vừa bước ra, đám lính gác gần đó đã tụ tập bàn tán.
"Các ngươi nói, phu nhân đó có quan hệ gì với đại tướng quân?"
"Dù phu nhân có đội mũ che mặt, nhưng ta nhìn thân hình nàng thanh thoát, chắc hẳn là sủng cơ rồi. Hơn nữa, theo ta biết, đại tướng quân ở huyện Bắc Xuyên không có họ hàng xa. Nếu không phải là sủng cơ không nỡ bỏ lại, thì mang nàng theo làm gì?"
"Ta thấy cũng không giống sủng cơ, Công Tôn tiên sinh và Trần giáo úy đối với phu nhân này rất mực cung kính đấy. Trước khi đại quân xuất phát, ta còn nghe Sa đồn trưởng dặn dò người của hắn rằng không được mạo phạm phu nhân và tiểu thư, nếu không sẽ bị phạt bằng gậy, mà nếu nghiêm trọng thì sẽ bị c.h.é.m đầu lập tức."
Tất cả cùng hít một hơi lạnh.
"Lời này là thật chứ?"
"Ta lừa các ngươi làm gì, cứ đợi mà xem, không bao lâu nữa cấp trên cũng sẽ thông báo thôi."
Mọi người nhìn nhau, lòng càng thêm tò mò, nhưng cũng tự nhắc nhở bản thân không được mạo phạm.
Bùi Oanh không biết những gì binh sĩ đang nghĩ, nàng cùng Tân Cẩm đi tìm quân hậu cần, xin một ít nước nóng.
Bình nước đầy, cầm lên cảm giác nóng rát, Bùi Oanh thấy Tân Cẩm đổi tay cầm liên tục, liền bảo: “Tân Cẩm, để ta cầm một lát."
"Không cần phiền phu nhân, nô tỳ tự cầm được rồi. Thấy Bùi Oanh vẫn nhìn mình, Tân Cẩm mỉm cười nói: “Nô tỳ từ nhỏ đã mắc chứng thiếu máu, tay chân dễ bị lạnh, giờ cầm bình nước nóng này lại thấy dễ chịu."
Lúc ấy, doanh trướng lớn nhất phía xa mở ra, Hùng Mậu và các võ tướng nối tiếp bước ra.
Doanh trại của quân hậu cần và chỗ của Bùi Oanh ở hai hướng khác nhau, giờ nàng muốn về thì phải đi ngang qua trướng chính.
Thấy Bùi Oanh do dự, Tân Cẩm khẽ nói: “Phu nhân chi bằng đi vòng ra phía sau."
Mắt Bùi Oanh sáng lên: “Tân Cẩm nói phải."
Lòng nàng bỗng vui vẻ, nàng bước lên định đi, thì Hùng Mậu, người đầu tiên rời trướng chính, đã tinh mắt nhìn thấy nàng: “Bùi phu nhân vừa đi đến chỗ quân hậu cần sao? Có thiếu gì không?"
Hắn nói lớn, khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Bùi Oanh nhắm mắt lại, nhưng đối phương có ý tốt, nàng không thể không trả lời, đành bước tới: “Nữ nhi ta say xe, ta xin chút nước nóng."
Hùng Mậu vừa định nói thêm, thì Hoắc Đình Sơn từ trong trướng chính bước ra, nói với Bùi Oanh: “Một lát nữa phu nhân và lệnh ái cùng đến đây dùng bữa tối đi."
Bùi Oanh từ chối khéo: “Đa tạ tướng quân có lòng, nhưng nữ nhi ta đường xa mệt nhọc, thân thể không được khỏe, ta phải chăm sóc nàng, nên không thể qua được."
"Việc chăm sóc tiểu thư giao cho tỳ nữ làm là được, nếu việc nhỏ này mà cũng cần phu nhân phải đích thân ra tay thì còn cần bọn họ để làm gì?" Ánh mắt của Hoắc Đình Sơn hướng về Tân Cẩm, người đang đứng bên cạnh Bùi Oanh, khiến nàng cúi đầu run sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/chuong-20.html.]
Mặc dù giọng điệu của hắn bình thản, nhưng Bùi Oanh vẫn cảm nhận được sự kinh hoàng trong ánh mắt của Tân Cẩm khi nghe hắn nói, nàng đành bất đắc dĩ: “Tướng quân, ngài đừng dọa tiểu cô nương."
Tân Cẩm chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, người này hơn tiểu cô nương ấy hẳn một vòng tuổi, còn đi hù dọa người ta, thật là chẳng biết ngượng.
Hoắc Đình Sơn lạnh lùng đáp: “Phu nhân, ta không nói đùa."
Tân Cẩm cúi thấp đầu hơn nữa, vô cùng sợ hãi bị đuổi ra ngoài.
Những ngày tháng hầu hạ Bùi phu nhân là những ngày nàng sống thoải mái nhất từ trước tới nay. Bùi phu nhân dịu dàng, dễ gần, không hề khắc nghiệt như phu nhân Huyện lệnh. Nàng là người có tính khí tốt nhất mà nàng ta từng hầu hạ.
Nếu không có biến cố khấu tặc, chẳng mấy chốc nàng đã bị phu nhân Huyện lệnh đưa đến phòng của con trai út để làm tỳ thiếp. Đừng nói đến tính khí nóng nảy của hắn, chỉ riêng việc hắn chưa có vợ đã đủ để nàng gặp rắc rối sau này, bởi chắc chắn rằng sau khi chính thất bước vào cửa, thiếp thất sẽ bị răn dạy một phen.
Cuộc sống hiện tại thật tốt, cơm áo đều hơn trước rất nhiều, trong thâm tâm Tân Cẩm mong muốn có thể hầu hạ Bùi Oanh cả đời.
Bùi Oanh vỗ nhẹ cánh tay tiểu cô nương, trấn an nàng đừng sợ hãi: “Vậy ta xin làm phiền tướng quân rồi."
Hoắc Đình Sơn đáp: “Phu nhân cần gì phải khách sáo với ta."
Lều chính rộng rãi hơn rất nhiều, hành quân không giống như những ngày thường, điều kiện đơn sơ hơn, dưới đất trải vải bố, bốn bề treo màn dầu chống mưa, hai chiếc án thư đặt sát nhau, trên đó đã dọn sẵn bữa tối.
Khi Bùi Oanh bước vào, nàng nhận ra trong lều chính chỉ có một mình Hoắc Đình Sơn. Hắn đã ngồi vào chỗ, thấy nàng vào thì chỉ tay ra hiệu: “Phu nhân, mời."
Bùi Oanh tháo chiếc mũ che mặt, chậm rãi bước đến.
Hành quân thường ăn cơm khô, nơi của Hoắc Đình Sơn cũng không ngoại lệ, chỉ có điều so với binh sĩ thường, thức ăn phụ ở đây tốt hơn rất nhiều. Ngoài cơm nắm hạt kê còn có món t.hịt dê ninh và canh rau dại.
Khi ăn không nói, lúc ngủ không nói, nhưng điều đó dường như không tồn tại đối với Hoắc Đình Sơn. Thấy Bùi Oanh chỉ gắp một miếng t.hịt dê, hắn từ tốn nói: “Những ngày hành quân này tạm làm phiền phu nhân, đợi đến quận Quảng Bình, ta sẽ tìm cho phu nhân chút đồ ăn ngon."
Bùi Oanh lắc đầu nói: “Nói gì đến phiền, có t.hịt có rau là đủ rồi."
Hoắc Đình Sơn lại để ý nàng chỉ gắp hai đũa t.hịt dê rồi không động đến nữa, liền hỏi: “Phu nhân không thích t.hịt dê?"
Bùi Oanh vốn định phủ nhận, nhưng thấy Hoắc Đình Sơn lộ ra vẻ mặt như muốn nói Kẻ lừa ta, cỏ trên mộ đã cao ba thước rồi, nàng đành đổi lời: “Có chút không quen với mùi hôi của nó."
Sau này, khi ninh t.hịt dê, người ta thường dùng tiểu hồi hương và bạch chỉ để khử mùi hôi. Tiểu hồi hương mãi đến thời Nam Bắc triều mới truyền đến, hiện giờ chưa có. Bạch chỉ thì hiện nay đã có, nhưng vẫn chưa ai phát hiện ra tác dụng khử mùi của nó.
Chung quy lại, vẫn là do thời đại chưa tiến bộ.
Nhiều người còn chưa no đủ, có t.hịt ăn đã là tốt lắm rồi, ai còn để ý đến những điều khác, huống hồ mùi hôi đối với nhiều người vẫn không phải là vấn đề quá khó chịu.
Hoắc Đình Sơn suy nghĩ một lát: “Ngày khác ta sẽ bảo đội quân hỏa đầu làm cho phu nhân ít canh cá."
Mùi cá ít nồng hơn nhiều so với t.hịt dê, hiện tại bọn họ hành quân dọc theo dòng nước, cá không khó kiếm.
Bùi Oanh không ngờ chỉ vì nàng không thích t.hịt dê, hắn lại nghĩ đến việc tìm cá cho nàng.
Nàng bất giác nhớ lại cảnh tượng vừa thấy ở đội hỏa đầu quân, những vệ binh cầm muôi nấu mà mặt nhăn mày nhó, tiếc từng hạt lương thực như đứt từng khúc ruột, còn nghiêm khắc dặn dò tân binh bên cạnh rằng phải tiết kiệm lương thực.
Tân binh bị vỗ vào đầu cũng không dám tức giận, vừa ôm đầu vừa nhỏ giọng giải thích rằng chỉ muốn để các huynh đệ trong quân no bụng hơn một chút.
Món t.hịt dê ninh đã chất đầy mấy nồi lớn, trông thì nhiều nhưng binh sĩ đông đúc, mỗi người chỉ được chia vài miếng.
Bùi Oanh mím môi, cuối cùng vẫn nói: “Tướng quân, một con dê khoảng hai cân, nếu thả nuôi, ít nhất phải mất tám tháng mới được xuất chuồng. Ngài có từng nghĩ đến việc nuôi loại gia súc khác, chẳng hạn như heo. Heo có thể nặng đến mười cân, thời gian xuất chuồng cũng tương tự như dê, nhưng tốc độ sinh sản của nó nhanh hơn nhiều."
Hoắc Đình Sơn chăm chú lắng nghe, sau đó đáp: "Phu nhân, t.hịt heo khó ăn hơn t.hịt dê, hơn nữa ta chưa từng thấy con heo nào nặng đến mười cân. Dê chỉ cần ăn cỏ, nhưng heo thì không. Hiện nay, nhiều dân chúng còn chưa đủ ăn, làm sao có dư lương thực để nuôi heo?"
Bùi Oanh hơi ngẩn ra, rồi chợt nhớ ra rằng trong thời cổ đại, t.hịt cũng được chia thành các đẳng cấp khác nhau.
Cái gọi là thiên tử ăn lễ đại lao, tức là có đầy đủ ba món bò, dê, heo. Chư hầu ăn bò, khanh tướng ăn dê, đại phu ăn heo, sĩ ăn cá nướng, còn thứ dân thì chỉ ăn rau.
Heo, hay chính là con lợn, đứng gần cuối trong các loại thịt. Điều này không tách rời khỏi chế độ ăn của loài heo, vì heo là loài ăn tạp, có thể ăn thịt, ăn rau, thậm chí ăn cả phân.
Những người giàu có không thể nuôi nổi thức ăn tốt cho heo, còn những thứ bẩn thỉu lại khiến chúng bốc mùi hôi thối, nên giới quý tộc khinh thường việc ăn t.hịt heo. Vì vậy, trước thời Tống, t.hịt dê vẫn chiếm ưu thế.
Hoắc Đình Sơn nhìn kỹ thần sắc của Bùi Oanh, ung dung hỏi: “Phu nhân vừa nói vậy, có phải đã nghĩ ra cách giải quyết?"
Bùi Oanh khẽ lắc đầu: “Không hẳn là giải pháp, chỉ là một chút đề xuất nhỏ. Tướng quân có thể lệnh cho dân chúng trồng nhiều lúa mạch, dùng để thay thế kê. Lúa mạch có thể sống trên đất khô hạn, chu kỳ sinh trưởng ngắn, nếu thời gian gieo trồng thích hợp, chỉ cần bốn mươi ngày là thu hoạch được, hơn nữa sản lượng cao hơn, dễ no bụng hơn kê."
Những bữa ăn gần đây khiến Bùi Oanh nhận ra rằng thời đại mà nàng đang sống rất giống với thời Đông Hán, chỉ có điều triều đại là Đại Sở, một triều đại chưa từng xuất hiện trong lịch sử.
Hiện tại, lương thực chính của miền Bắc là kê, dĩ nhiên, cũng có người ăn lúa mạch. Nhưng lúa mạch thực sự trở thành lương thực chính của người miền Bắc vẫn phải đợi đến thời Đường.
Hoắc Đình Sơn đã đặt đũa xuống, lắng nghe cẩn thận rồi nói: “Phu nhân, nếu vấn đề lương thực nuôi heo đã cơ bản được giải quyết, vậy làm sao giải quyết được mùi hôi của heo?"
Mùi hôi của heo quá nặng, chẳng lẽ mỗi khi đánh trận xong trở về, lại để binh sĩ ăn thứ thức ăn khó nuốt như vậy? Lâu dần, e rằng không ai muốn tham gia quân đội U Châu nữa.
Bùi Oanh nhìn Hoắc Đình Sơn, ánh mắt hạ xuống: “Chỉ cần thiến là được."
Hoắc Đình Sơn khẽ ho một tiếng.