Đêm Về Nhớ Em - Phần 5
Cập nhật lúc: 2025-07-03 11:04:50
Lượt xem: 104
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
13.
Thời gian trôi như nước, tôi và Tạ Sở Hành như hai đường chéo, từ đó càng ngày càng xa nhau.
Lần tiếp theo nghe tin về anh ấy, là khi công ty nhà họ Tạ niêm yết trên sàn chứng khoán. Tạ Sở Hành được các phóng viên ca tụng là “im lặng không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì kinh động thiên hạ”.
Tôi nhấn vào xem, thấy gương mặt quen thuộc ấy, dường như đã gầy đi, ít cười hơn, lại càng khiến nhiều cô gái rung động.
Phóng viên hỏi về chuyện cầu hôn trước kia, Tạ Sở Hành thoáng khựng lại, khóe môi hơi cong lên theo bản năng, nhưng rồi lại buông xuống: “Chuyện đó không tính nữa. Hiện tại tôi vẫn muốn tập trung phát triển tốt Tạ thị trước.”
Hy vọng mơ hồ vừa lóe lên trong lòng tôi lại vụt tắt nặng nề.
Trên màn hình máy tính, bản kế hoạch tôi vừa soạn xong bị tôi vô thức nhấn thành một đống ký tự loạn xạ.
Ngoài cửa bỗng nhiên ồn ào.
Mạnh Như đạp cửa xông vào, tức giận hỏi: “Cô giấu Tạ Sở Hành ở đâu rồi hả?”
14.
Lúc ngồi lên xe của Mạnh Như, đầu óc tôi vẫn còn trống rỗng. Cô ấy nói rằng Tạ Sở Hành đã bị bắt cóc, kẻ bắt cóc dùng chính giọng của tôi để hẹn anh đến một địa điểm gặp mặt.
Bây giờ nhà họ Tạ đã giải mã được nội dung cuộc điện thoại đó, tất cả đều đang gấp rút đến hiện trường.
Tôi khẩn cầu Mạnh Như cho tôi đi cùng.
Xe dừng lại dưới một tòa nhà bỏ hoang, Mạnh Như nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, gật đầu ra hiệu tôi vào trong cứu Tạ Sở Hành.
Lý trí nói rằng có điều gì đó không ổn, nhưng cảm xúc khiến tôi không thể không xác nhận sự an nguy của anh.
Bên trong tòa nhà tối om, tôi mở đèn pin điện thoại, từng bước lần mò đi vào. Vô tình giẫm phải một tấm gỗ, theo phản xạ tôi rọi đèn lên.. trên đó viết “Lộc Đào Hạng”.
Tim tôi như bị bóp nghẹt, còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã nghe tiếng quát thô bạo và hung ác vang lên không xa.
“Nhà họ Tạ làm ăn kiểu gì thế? Tiền giờ này vẫn chưa gửi tới!”
“Không có chữ ký của tôi, họ không dám chuyển tiền đâu, mấy người đừng mơ.”
Là giọng của Tạ Sở Hành!
Tôi lập tức chạy về phía tiếng nói. Kẻ bắt cóc nghe thấy tiếng động liền cầm d.a.o lên. Tạ Sở Hành nhìn thấy tôi, trừng lớn mắt, vẻ điềm tĩnh lập tức sụp đổ.
“Ninh Mạt, em đừng tới đây!”
Tên bắt cóc cao lớn cầm dao, cười gian xảo bước đến.
“Ồ, là con gái à? Mỗi một mình thôi? Vừa hay mấy anh em có chỗ để giải khuây.”
Hình bóng cha tôi thời thơ ấu chồng lấp lên tên bắt cóc, tôi đè nén nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, chỉ biết chạy đến bên Tạ Sở Hành.
“Lát nữa anh phải chạy ngay, phải tranh thủ tìm người giúp đỡ, chúng ta không thể bị nhốt ở đây cả hai được.”
Tôi nhanh chóng tháo dây trói cho anh, vừa thì thầm vừa cầm lên một thanh sắt trên đất. Lũ bắt cóc cười phá lên, ánh mắt tràn đầy chế giễu như đang đùa giỡn với con mồi. Tạ Sở Hành còn đang phản đối, tôi chẳng kịp nghĩ nhiều, đẩy mạnh anh một cái.
“Chạy đi! Chỉ có thằng ngu mới nấn ná trong lúc này, anh…chạy ngay cho tôi!”
Tên bắt cóc râu rậm muốn đuổi theo, tôi vung gậy sắt đập mạnh vào lưng hắn. Một tên khác vung d.a.o lao tới, tôi lăn người né tránh, gậy sắt đánh mạnh vào bụng hắn.
Bóng ma quá khứ chưa từng khiến tôi lùi bước, việc đầu tiên sau khi lớn lên là tôi đi học tán thủ. Tuy không chuyên nghiệp, nhưng đối phó mấy tên này cũng tạm đủ.
Vừa thả lỏng một chút, có kẻ dùng bao cát đánh mạnh vào chân tôi, cơn đau dữ dội khiến tôi quỳ rạp xuống đất.
Thì ra còn có tên thứ ba.
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Sở Hành gần như đã chạy đến cửa ra vào.
Tốt quá, anh không sao là được rồi.
Gậy sắt bị đá văng, bóng người từng bước tiến đến gần, tôi chỉ cúi đầu, lòng lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Cơn đau mãi không đến, tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên… Trước mắt là cái đuôi dài màu bạc!
15.
Hóa thân thành người sói, Tạ Sở Hành toát lên khí tức nguy hiểm. Ánh mắt anh quét qua tôi, khinh miệt rơi lên kẻ bắt cóc.
Bọn chúng đã sợ đến không nhúc nhích, liên tục cầu xin: “Chúng tôi chỉ được thuê làm thôi, không liên quan gì hết!”
Tạ Sở Hành nghiêng đầu, khóe môi thậm chí còn lộ ra nụ cười. Anh nhấc cằm tên bắt cóc như đang đùa giỡn, ngón tay đột ngột biến thành móng vuốt sắc nhọn, ánh bạc lóe lên dưới ánh trăng.
Ngay khi chuẩn bị ra tay, có người vội vàng chạy tới.
“Dừng tay!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dem-ve-nho-em/phan-5.html.]
Giọng nói này… sao mà quen vậy?
Quay đầu nhìn, là Cố Tầm Sinh đang thở hồng hộc chạy đến, bên cạnh còn có… quản gia nhà họ Tạ?
Tạ Sở Hành cũng cau mày, rõ ràng không hiểu gì đang xảy ra.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Cố Tầm Sinh như chẳng biết sống c.h.ế.t là gì, còn đưa tay sờ đuôi Tạ Sở Hành, trầm trồ không ngớt: “Woa, mềm thật đó!”
Thấy ánh mắt Tạ Sở Hành như muốn g.i.ế.c người, Cố Tầm Sinh vội cười trừ giải thích: “Hôm nay không phải tôi bày ra chuyện này đâu, là…”
Ánh mắt anh ta đảo quanh, cuối cùng dừng trên con mèo đen.
“Là nó! Chính nó dẫn tôi đi điều tra chuyện năm xưa, còn dẫn tôi đến hiệu sách chỉ một cuốn tên là Bắt Cóc và Tình Yêu!”
“Tôi thấy cái tên là biết rồi… đây chẳng phải là cách tốt nhất sao? Chúng ta tái hiện lại tình huống năm đó, để cậu đến cứu Tạ Sở Hành, thì cậu sẽ tháo được khúc mắc trong lòng!”
Cố Tầm Sinh nói như đắc ý vô cùng, Mạnh Như chạy đến cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, hiếm khi lộ vẻ chột dạ mà cúi đầu: “Không phải tại tôi đâu, anh ấy nói làm vậy là vì tốt cho anh Sở Hành. Tôi thì chỉ mong anh ấy được vui.”
Tạ Sở Hành không để ý đến bọn họ, chỉ quay về hình dáng ban đầu, cúi xuống kiểm tra vết thương ở chân tôi.
“Có đi nổi không?”
Anh lại gần quá, hơi thở phả lên mặt khiến tôi nóng bừng.
Quản gia ho nhẹ hai tiếng, Tạ Sở Hành như bừng tỉnh, lẩm bẩm: “À, tình huống thế này không nên hỏi con gái câu đó…”
Anh bế bổng tôi lên, mặc tôi giãy giụa thế nào cũng không buông tay.
“Ninh Mạt, anh sẽ không buông tay nữa đâu.”
16.
Cuộc đời tôi có ba nguyên tắc lớn: giữ bình tĩnh, tránh xa đàn ông, yêu quý tiền bạc.
Thế mà những điều này đều hoàn toàn vô hiệu trước Tạ Sở Hành.
Hiện tại, tôi đang ngồi trong nhà hàng, nhìn anh gọi một đống món cầu kỳ màu mè. Nhìn con số tổng tiền không ngừng tăng trên màn hình, tôi cố nặn ra một nụ cười gượng.
“Tạ Sở Hành, chắc đủ ăn rồi chứ?”
Anh cúi đầu, mím môi như thể rất đáng thương.
“Ừ, em nói đủ thì là đủ.”
“Gọi tiếp đi! Hôm nay phải để anh ăn no mới được, em mời!”
Tôi không chịu nổi vẻ mặt ấm ức của anh, đành cắn răng gật đầu. Nhìn anh vừa ăn vừa cười híp mắt, tôi không khỏi nhớ lại lúc nhỏ.
“Này, Tạ Sở Hành.”
“Hửm?”
Tôi cúi đầu nhìn cái chân đang bó nẹp, đột nhiên nhớ tới lần anh chắn cho tôi trước bố tôi, chắc hẳn đã đau lắm.
“Xin lỗi.”
Lời xin lỗi đè nén suốt mấy chục năm, cuối cùng hóa thành ba chữ thật khẽ. Cổ họng nghẹn lại, tôi không dám nói thêm gì, sợ mình sẽ bật khóc.
Ghế bên cạnh trũng xuống, tôi ngẩng đầu, Tạ Sở Hành nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, tựa đầu vào đó.
“Sao em lại nghĩ là anh hận em?”
“Chẳng lẽ em quên rồi à, mỗi lần anh gác đầu lên tay em, đều là nhìn em như thế nào sao?”
“Anh vui lắm, thật sự rất vui vì có thể cứu em, rất vui vì giúp em chạy thoát, cũng giống như em đã cứu anh ngày hôm đó vậy.:
“Đừng khóc, em làm rất tốt, thật sự rất tốt.”
“Anh rất tự hào, được làm chú cún của em.”
Tôi không thể kìm nước mắt nữa… từ khi trưởng thành, tôi chưa từng khóc.
“Xin lỗi, em quá nhạy cảm, quá ích kỷ, luôn cảnh giác… thật ra căn bản không xứng với tình cảm của anh. Em từ chối anh nhiều lần như vậy, chỉ vì sợ anh phát hiện em không tốt như anh nghĩ.”
“Nhưng em thông minh, lương thiện, biết quan tâm đến cảm xúc người khác. Anh có chính kiến riêng của mình, em không cần phải chịu trách nhiệm cho tình cảm của anh.”
Tạ Sở Hành xoa đầu tôi, giống như khi xưa tôi vẫn hay xoa đầu anh.
Lần đầu tiên tôi để lộ sự yếu đuối, lại được anh nhẹ nhàng bao bọc lấy.
“Anh thích em, chỉ vì em là Ninh Mạt.”