Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đêm Về Nhớ Em - Phần 4

Cập nhật lúc: 2025-07-03 11:02:48
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi nhờ người chuyển giúp một bức thư xin lỗi, nhưng Tạ Sở Hành không trả lời. Vài lần tôi chủ động đến tận nơi để xin lỗi, nhưng đều trùng hợp gặp lúc anh ấy không có mặt.

Thì ra, tình cảm của anh ấy cũng chỉ là hứng thú nhất thời thôi sao?

Đàn ông, đúng là không đáng tin chút nào.

Trước mắt hiện lên bóng dáng cao lớn dữ tợn ấy, tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt bình ổn lại tâm thần, rồi tiếp tục gõ bàn phím lạch cạch.

Giữa tiếng gõ bàn phím lách cách, tôi mơ hồ nghe thấy một tiếng “meo~”.

Quay đầu nhìn theo tiếng động, con mèo đen bóng loáng đang đứng ngoài cửa sổ, lặng lẽ nhìn tôi. Đôi mắt trong veo như ngọc lục bảo, như thể có thể nhìn thấu lòng người. Tôi theo thói quen mở ngăn kéo, lấy que thức ăn cho mèo ra.

Con mèo này xuất hiện bên tôi cách đây nửa tháng, mỗi ngày đến vào những thời điểm khác nhau. Tôi đã chuẩn bị hẳn một ngăn kéo toàn que thức ăn đủ vị cho nó.

Nhưng hôm nay nó lại không ăn, chỉ lười biếng nhảy vào văn phòng, rồi đi ra ngoài cửa.

Vừa đi vừa ngoái lại, như đang xác nhận xem tôi có đi theo không.

Tôi bất giác đi theo, chạy chậm theo sau, và rồi phát hiện điểm đến chính là... Tạ Sở Hành.

Anh ấy có vẻ lén lút trốn sau cột điện, cầm bút không biết đang ghi chép gì.

“Hôm nay Ninh Mạt lại đi làm sớm hơn ba phút. Nhưng rõ ràng tối qua cô ấy làm đến gần nửa đêm... thế này sao mà được chứ?”

“Cái lô thực phẩm bổ dưỡng tôi nhờ cậu gói gém cẩn thận rồi mang đến, đã đặt ở chỗ dễ thấy chưa? Nhớ đấy, nhất định phải ‘vô tình’ để quên trước mặt cô ấy! Nếu không thì đổi hạn sử dụng đi, giả vờ là hàng hết hạn!”

“Chúng ta không thể trực tiếp đầu tư vào công ty của Ninh Mạt, cô ấy sẽ phát hiện. Lần trước liên hệ với tổng giám đốc nhà họ Vân sao rồi? Ông ta có chịu đầu tư giúp không?”

“Tôi không thể gặp lại Ninh Mạt nữa... Cô ấy ghét tôi như vậy, tôi phải làm ra chút thành tích rồi mới có tư cách đi tìm cô ấy!”

Con mèo đen ngoan ngoãn ngồi cạnh chân tôi, ánh mắt trong veo phản chiếu lại dáng vẻ lúng túng của tôi.

Thì ra, những món bổ dưỡng bị “vứt lơ đãng” cạnh thùng rác, những suất cơm bị “ai đó” để lại ở cổng công ty, đều là Tạ Sở Hành chuẩn bị cho tôi?

Chẳng trách, mỗi món đều hợp khẩu vị tôi đến kỳ lạ… Còn thành tích mà tôi nghĩ là do bản thân cố gắng mới đạt được, những khoản đầu tư bất ngờ… cũng là do anh ấy âm thầm xoay vòng đưa đến tay tôi.

Một sợi dây trong lòng tôi khẽ rung lên.

Tạ Sở Hành quay đầu lại, phát hiện tôi đang đứng đó, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt như bị bắt quả tang. Anh ấy định lặng lẽ chuồn đi, nhưng con mèo đen liền kêu to, níu lấy ống quần anh ấy.

“Ha ha… Ninh Mạt, trùng hợp thật.”

“ Tang Bưu, buông ra mau!”

Thì ra đây là “Tang Bưu” đó sao?

Tôi ngồi xổm xuống xoa đầu Tang Bưu, nó kêu khẽ mấy tiếng đầy hài lòng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Tạ Sở Hành, anh thế này, rất giống một tên trộm.”

“Tôi không ghét chuyện anh đầu tư vào công ty tôi. Không cần phải vòng vo rườm rà như vậy đâu.”

Gương mặt Tạ Sở Hành lập tức bừng sáng, anh ấy cong mắt cười, trông rất giống Tiểu Hôi thuở nhỏ mà tôi từng yêu thích.

Đúng rồi, thực ra anh ấy chính là Tiểu Hôi.

Niềm vui vừa chớm nở trong lòng lập tức bị đè nén nặng nề. Tôi khẽ ho một tiếng, đổi giọng lạnh lùng:

“Nhưng những gì anh làm thực sự rất phiền. Sau này anh có thể đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa được không? Tôi không muốn nhìn thấy anh chút nào.”

Ánh sáng trong mắt Tạ Sở Hành dần tắt, anh nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp như một vì sao băng rơi xuống.

“Tại sao? Hồi nhỏ chúng ta rất thân mà… Tôi rất thích em, từ khi còn bé tôi đã ghi nhớ mùi hương của em, quyết định sẽ mãi mãi thích em.”

Tôi quay mặt đi, không nhìn vẻ mặt tổn thương của anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dem-ve-nho-em/phan-4.html.]

“Bởi vì tôi không thích anh. Chút nào cũng không. Trước đây không, sau này càng không.”

12.

Hồi nhỏ, tôi đã nuôi Tiểu Hôi,  cũng chính là Tạ Sở Hành… suốt ba năm. Cậu ấy là người duy nhất lắng nghe tôi trong tuổi thơ tăm tối ấy.

Tôi từng kể với cậu ấy rằng, tôi là một đại hiệp vô địch, là công chúa cao quý trong lâu đài, là hiện thân của tình yêu, lòng tốt và chính nghĩa.

Cậu ấy luôn nhìn tôi cười như vậy, như thể tin tưởng từng lời tôi nói.

Lần cuối cùng cho cậu ấy ăn, tôi vuốt đầu cậu ấy.

“Tiểu Hôi, về nhà với tôi, được không?”

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Cậu ấy ngẩng đầu lên, hơi ngơ ngác nhìn tôi một cái, rồi tiếp tục ăn xúc xích nướng. Con chó Golden nhà tiệm tạp hóa đầu ngõ lại gầm gừ với tôi, như thể vô cùng bài xích.

“Đến cả chó nhà tôi cũng chẳng muốn về nữa.” Tôi tự giễu, đưa tay lau mắt bừa bãi, rồi quay người đi về.

Vừa mở cửa nhà, tiếng la hét của người phụ nữ và tiếng quát tháo của đàn ông đập vào tai tôi. Tôi chưa kịp cất cặp đã vội vã chạy lên tầng hai. Chiếc đĩa sứ trắng vỡ tan ngay dưới chân tôi, mảnh vỡ b.ắ.n tung làm rách chân.

Tôi không để ý đến cơn đau, lao lên dùng thân thể nhỏ bé của mình che chở cho mẹ.

“Bố ơi, đừng giận nữa…” Tôi thì thầm nhắc đi nhắc lại câu ấy, nước mắt hòa với nước mũi chảy vào miệng.

Nhưng hôm nay bố tôi đánh mãi vẫn chưa hả giận, vừa chửi rủa những lời khó nghe, vừa vung mảnh sứ định ra tay.

Tôi sợ đến cứng người, không dám động đậy, cuối cùng là mẹ đã cố gắng đẩy tôi ra ngoài.

“Ninh Mạt, chạy mau!”

Tôi bò dậy, định chạy thì bị bố túm lấy vai.

Đôi mắt ông ấy đỏ rực, trừng trừng nhìn tôi: “Đồ sao chổi, c.h.ế.t đi cho rồi!”

Mẹ đã bị đánh đến không còn cử động nổi. Tôi nhỏ bé, cố gắng giãy dụa nhưng không thể thoát ra. Tôi nhắm mắt, khóc lớn, cầu nguyện rằng thế gian này thực sự có thần tiên, có tiên nữ hoặc pháp sư, xin hãy đến cứu tôi.

Nhưng cơn đau như dự đoán lại không đến. Khi tôi mở mắt ra, không phải thần tiên, mà là một chú chó lông xù đang cắn tay bố tôi.

Ông ấy hất mạnh con ch.ó xuống đất, đá liên tiếp mấy cái. Cánh tay bị cắn chảy m.á.u đen sì. Tiểu Hôi nhe răng đầy hung dữ, rồi lại lao đến chắn trước mặt tôi.

Tôi run rẩy đứng lên, chân không ngừng run rẩy, mẹ vẫn hét to bảo tôi chạy đi.

Phải chạy không?

Tôi nhìn Tiểu Hôi lại lần nữa lao đến, bị đánh, miệng rớm m.á.u mà vẫn không kêu một tiếng. Đó là chú chó tôi yêu nhất, là người bạn tốt nhất của tôi.

Tôi vừa khóc vừa gào, quay đầu bỏ chạy khỏi nhà. Lúc cửa khép lại, tôi ngoái đầu nhìn… đôi mắt hổ phách xinh đẹp ấy vẫn bướng bỉnh dõi theo tôi.

Nó đang nghĩ gì? Chắc là đang hận tôi lắm…

Năm đó, bố mẹ tôi cuối cùng cũng ly hôn, thế giới cổ tích của tôi vỡ nát, và chú chó ấy biến mất. Sau này tôi lớn lên, cố gắng kiếm tiền hơn bất kỳ ai.

Tôi mở một công ty, chuyên làm về chủ đề phụ nữ và thú cưng, logo là một chú chó xám trắng.

Nhân viên công ty tôi đa phần là những cô gái bị coi thường, bị chèn ép trong gia đình, hoặc là những người mẹ dũng cảm ly hôn sau bạo hành gia đình, thậm chí có người từng vì phản kháng mà ngồi tù ba năm.

Mỗi năm đến lúc tính thưởng cuối năm, tôi luôn chia thêm phần của mình cho họ, vì thế luôn bị gọi đùa là “bà chủ nghèo nhất”.

Làm được nhiều như vậy, nhưng mỗi lần mộng mị nửa đêm, tôi vẫn thấy đôi mắt hổ phách xinh đẹp ấy.

Giờ đây, qua những lời vụn vặt tôi cũng đoán được: năm đó, vì cứu tôi mà Tạ Sở Hành bị thương nặng đến mất trí nhớ. Anh ấy bây giờ vẫn nhiệt tình và lương thiện như xưa, vẫn toàn tâm toàn ý tin tưởng người khác, thậm chí còn nói thích tôi.

Nhưng tôi… một kẻ ích kỷ và yếu đuối… làm sao xứng đáng với tình cảm ấy?

Tôi mang theo bóng đen tội lỗi trong lòng, căn bản không thể đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ kia.

 

Loading...