Đêm Về Nhớ Em - Phần 3
Cập nhật lúc: 2025-07-03 11:01:52
Lượt xem: 138
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
8.
Tôi đẩy anh ra, tiện tay đóng cửa lại, một mạch dứt khoát.
“Muộn rồi, tôi đi ngủ đây.”
Tạ Sở Hành ừ khẽ một tiếng, tiếng bước chân dần xa.
Trong tĩnh lặng dần buông xuống, chỉ còn tiếng tim tôi đập vang như sấm.
Đúng là điên thật rồi.
Lòng bàn tay đẫm mồ hôi dần trở nên lạnh buốt, tôi thở dài, leo lên giường ngủ.
Đêm ấy, tôi ngủ không yên giấc.
Trong mơ, tôi quay về quá khứ, dưới ánh đèn vàng ấm áp nơi đầu ngõ, vang lên tiếng chó con rên rỉ. Tôi lần theo âm thanh, thấy một đám người đang đuổi theo một con ch.ó xám trắng, tay còn cầm kim tiêm.
Chó con bị què một chân, vụng về chạy trốn, trông như sắp bị bắt đến nơi. Tôi lao tới ôm lấy nó, chạy băng băng qua các ngõ nhỏ.
Lộc Đào Hạng có rất nhiều ngã rẽ, tôi thuộc như lòng bàn tay, chẳng mấy chốc đã cắt đuôi được đám người kia, để lại họ đứng ở ngã tư mắng chửi om sòm.
Khi nghe thấy tiếng xe nổ máy, tôi mới nhận ra mình căng thẳng đến mức quên cả thở.
Chó con trong tay lông mềm mượt, dường như to hơn chó bình thường một chút, chẳng trách ôm lâu lại mỏi tay đến vậy.
“Tới đây là hết cách rồi, sau này cậu phải tự sống tiếp thôi.” Tôi đặt nó xuống đất, nó ngước mắt nhìn tôi đáng thương, giơ cái chân bị thương lên.
Do dự một lúc, cuối cùng tôi vẫn mềm lòng.
Lộc Đào Hạng là con ngõ nhỏ trong thôn, không có bệnh viện thú y, chỉ có ông bác ở đầu làng biết chữa bệnh cho trâu bò. Tôi vét sạch tiền tiêu vặt của mình, còn “mượn” luôn cả tiền lì xì của Cố Tầm Sinh mới gom đủ tiền chữa trị cho Tiểu Hôi.
Tiểu Hôi rất quấn tôi, nhưng tôi không dám đưa nó về nhà, đành để tạm nó trong đống cỏ bên cạnh tiệm tạp hóa đầu thôn. Chó Golden của chủ tiệm coi Tiểu Hôi như con ruột, ngày nào cũng dẫn nó đi dạo, còn lén dành phần ăn cho nó.
Dù vậy, Tiểu Hôi vẫn thường xuyên bị đói.
Tôi đành dành tiền ăn tối mua hai cây xúc xích mỗi ngày cho nó.
Mỗi lần tôi đứng ở đầu thôn gọi “chụt chụt chụt”, con ch.ó xám trắng sẽ chui ra, vui vẻ vẫy đuôi, lấy mũi cọ vào chân tôi.
Nhưng bên tai tôi luôn vang lên tiếng nói lạ lùng: “Không phải chó, tôi là sói!”
Thế nhưng xung quanh chẳng có ai khác, chỉ có Tiểu Hôi ngoan ngoãn ngồi nhìn tôi. Chẳng lẽ giống như trong hoạt hình, trong thân thể chó có linh hồn tiểu tinh linh?
Tôi rất vui, kể cho nó nghe mọi chuyện.
Mắt Tiểu Hôi rất đẹp, màu hổ phách, như ôm trọn cả một vầng trăng khuyết. Mỗi khi nó nhìn tôi, lòng tôi như được phủ mật ngọt.
Tôi ngồi xổm xuống đưa xúc xích cho nó, thấy nó ăn ngon lành mà tôi cũng nuốt nước miếng. Tiểu Hôi ngẩng đầu nhìn tôi, đặt đầu lên tay tôi, l.i.ế.m lòng bàn tay. Tôi bị chọc cười khúc khích, nó liền dùng chân trước đè lên tay tôi, nhảy lên l.i.ế.m mặt tôi.
Cảm giác ẩm lạnh nơi khóe môi khiến tôi dần tỉnh lại. Mở mắt ra, trước mặt không phải Tiểu Hôi lông xù mà là... Tạ Sở Hành.
Tôi hoảng hốt bật dậy, tiện tay chộp lấy gối đập vào anh ta.
“Đồ lưu manh! Anh…”
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Nhìn kỹ, gối vẫn còn ướt nước miếng, tôi điên cuồng lau miệng, đầu óc hiện lên đủ loại hình ảnh 18+.
Tạ Sở Hành cầm khăn mặt, vẻ mặt vô tội: “Sáng nay quản gia gõ cửa mấy lần mà em không đáp, tôi tưởng có chuyện gì, ai ngờ em ngủ say như chết… chảy cả nước miếng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dem-ve-nho-em/phan-3.html.]
“Tôi chỉ định lau giúp em, không có ý gì xấu.”
Tôi ngơ người tại chỗ, nhìn anh ấy quay sang nhỏ giọng hỏi quản gia, chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi.
Quản gia chỉ mỉm cười không nói.
Sau bữa sáng ăn mà như ngồi trên đống lửa, tôi giả vờ không thấy ánh mắt lưu luyến của Tạ Sở Hành, đạp xe rời đi. Không ngờ lại đụng ngay cô gái hôm qua từng mỉa mai tôi, quản gia gọi cô ta là “Mạnh Như tiểu thư”.
Mạnh Như nhìn tôi và Tạ Sở Hành vài lần rồi đột nhiên “òa” lên khóc. Tôi lập tức tăng tốc bỏ chạy, nhà giàu… không thể chọc.
Về đến công ty, đám nhân viên nữ cười đùa ầm ĩ.
“Tổng giám đốc Ninh lần đầu đến muộn đó nha~”
“Xem ra tối qua chơi vui quá nhỉ, quần áo còn chưa thay kìa.”
“Cuối cùng cũng gả được chị Ninh đi rồi, sau này đừng tăng ca điên cuồng nữa nhé~”
Cố Tầm Sinh như thường lệ chẳng gõ cửa đã xông vào, hóng hớt ngay: “Hôm qua còn bảo tôi báo cảnh sát, chẳng lẽ tôi cũng là một phần trong cái 'vở diễn' của các người sao?”
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, người có công ty riêng không lo, cứ thích đến bám lấy cái công ty khởi nghiệp bé tẹo của tôi để hóng chuyện.
“Chỉ là hiểu lầm thôi, tôi đã giải thích với cảnh sát rồi.”
Cố Tầm Sinh đẩy gọng kính, cười như có ẩn ý: “Ninh Mạt, giàu sang rồi đừng quên bạn cũ nhé~”
Tôi tức tối đẩy cậu ta ra ngoài.
Cuối cùng cũng yên ổn, nhưng đến chiều tan làm, chiếc Maybach đỗ trước công ty lại khiến mọi người rục rịch hóng hớt.
Tạ Sở Hành mặc áo gió xám, đứng tựa xe, hai tay đút túi, đến cả mái tóc bị gió thổi rối cũng như được dàn dựng tinh tế.
Dù là đầu xuân vẫn rét mướt, anh ta vẫn cười như ánh mặt trời ấm áp xua tan mùa đông.
Mọi người rất thức thời tản đi, nhường lại không gian riêng cho hai chúng tôi, chỉ có Cố Tầm Sinh là không sợ chết, chen tới: “Cậu thích Ninh Mơ à?”
Tôi ra sức lắc đầu, nhưng Tạ Sở Hành nhìn tôi, ánh mắt hổ phách đã khôi phục vẻ trong trẻo thường ngày: “Đúng vậy, tôi đã thích cô ấy từ rất, rất lâu rồi.”
Tôi từ chối thẳng thừng Tạ Sở Hành. Dù ánh mắt anh ấy tối đi khiến lòng tôi hơi khó chịu, nhưng chỉ là một chút thôi.
Trên đời này, chuyện đau lòng còn nhiều hơn thế, tôi sớm đã quen rồi.
Nhưng Cố Tầm Sinh thì không bao giờ chịu buông tha tôi lúc tôi chật vật, cứ bám theo hỏi mãi: “Đó là Tạ gia giàu nhất giới Bắc Kinh đấy! Cậu chẳng phải mê tiền nhất sao?”
“Tạ Sở Hành nổi tiếng là bạn trai năm tốt, yêu ai cũng rất chung thủy, chẳng qua toàn bị đá thôi. Anh ta chỉ nói muốn theo đuổi cậu, một cơ hội nhỏ vậy cũng không cho sao? Cậu thật sự nghĩ kỹ chưa?”
Tôi dừng lại, quay người trừng mắt nhìn cậu ta: “Ai thèm yêu loại công tử bột như thế chứ?! Chỉ có tiền thì có ích gì? Đầu óc ngu ngốc, sớm muộn cũng phá sản, tôi ghét nhất loại công tử suốt ngày chỉ biết yêu đương!”
Vừa nói xong tôi đã hối hận. Bởi vì tôi thấy… ngay phía sau, không xa, là Tạ Sở Hành.
Đôi mắt luôn mang theo ý cười trong trẻo ấy chợt vụt tắt. Mắt hổ phách như vỡ vụn thành giọt nước, chực rơi xuống.
Có lẽ vì vẻ mặt tôi quá khó coi, Tạ Sở Hành mím môi, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng không nổi.
“Xin lỗi.” Anh dùng khẩu hình nói ra ba chữ ấy, rồi xoay người rời đi.
Rõ ràng là tôi mắng anh ấy, sao lại là anh ấy nói “xin lỗi”?
Một nỗi chua xót không tên nghẹn nơi ngực, cuối cùng lý trí buộc tôi quay đầu bỏ đi.