Đêm Về Nhớ Em - Phần 2
Cập nhật lúc: 2025-07-03 10:52:11
Lượt xem: 152
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4.
Ngồi lên chiếc Maybach quen thuộc, tôi ngậm hai viên kẹo bạc hà để tỉnh táo, quyết tâm lần này nhất định sẽ nghiêm túc lắng nghe, cung cấp giá trị tinh thần tối đa cho thiếu gia.
Kỳ lạ là, lần này Tạ Sở Hành lại vô cùng im lặng, im lặng đến mức tôi bắt đầu hối hận không biết có phải mình đồng ý quá vội vàng rồi không.
Đêm đã khuya, lại đang ở nơi hoang vu thế này, nhỡ anh ta có ý đồ xấu thì sao…
“Tạ Sở Hành, anh vẫn chưa tìm được cô bé lúc nhỏ đó à?” Tôi đành phải chủ động phá vỡ im lặng, đồng thời lén gửi tin nhắn WeChat cho Cố Tầm Sinh: “Nếu trong vòng một tiếng không thấy tôi trả lời, báo cảnh sát giúp nhé.”
Tạ Sở Hành thở dài: “Chưa tìm được cô bé đó… gần đây đến cả Tang Bưu nhà tôi cũng không cần tôi nữa rồi.”
Tang Bưu? Chẳng lẽ cả nam cả nữ anh ta đều không tha?
Tôi cảm thấy khẩu vị của thái tử gia này nặng đến đáng sợ, lặng lẽ rút ngắn thời gian báo cảnh sát còn nửa tiếng.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
“Trong xe nóng quá, tôi bật điều hoà chút nhé.” Tạ Sở Hành bực bội gãi cổ.
Tôi nhìn nhiệt độ hiển thị trong xe… 10°C.
Không bình thường, quá không bình thường.
Tốc độ xe tăng dần lên 180 km/h, tôi âm thầm gạch bỏ lựa chọn nhảy xe thoát thân.
Vầng trăng tròn khổng lồ lặng lẽ bám theo sau chúng tôi, ánh trăng bạc xuyên qua cửa sổ xe phủ lên người tôi một lớp lạnh lẽo.
“Tôi cảm thấy mùi hương của cô rất quen. Nghe nói hồi nhỏ cô cũng sống ở hẻm Lộc Đào?”
Hắn điều tra tôi?! Rõ ràng là có chuẩn bị từ trước!
“Cô... khi đó có hay mua xúc xích nướng không…”Giọng của Tạ Sở Hành mang theo chút ngập ngừng và mong đợi, nhưng lại khiến chút lý trí cuối cùng trong tôi vỡ vụn.
“Tôi chỉ mua cho chó thôi! Thả tôi xuống xe!” Nỗi bất an khổng lồ như sóng dữ ập tới, tôi đập mạnh cửa kính, hét to cầu cứu.
Xe chậm rãi dừng lại, Tạ Sở Hành quay đầu, tôi kinh ngạc phát hiện anh ta như đột nhiên cao lên, cao đến mức đầu gần chạm trần xe.
Đồng tử màu vàng kim chậm rãi thu hẹp thành hình thẳng đứng, bên cạnh anh ta còn xuất hiện một chiếc gối ôm lông xù, to đùng, bạc trắng…
“Nhưng tôi không phải là chó.” Giọng của Tạ Sở Hành nghe rất tủi thân.
Anh to đùng như vậy, đến ma cũng biết anh không phải chó!
Tôi không muốn dính dáng đến anh ta nữa, chỉ cố sức mở cửa bỏ chạy, nhưng lại nghe thấy giọng trầm trầm của anh ta:
“Tôi là sói.”
5.
Trong mấy giây im lặng như đóng băng thời gian, tôi thậm chí còn nghĩ xem nên chôn xác mình ở đâu.
Nút áo sơ mi của người đàn ông trước mặt bị bung ra, phần n.g.ự.c lộ ra đỏ ửng bất thường, trên đỉnh đầu… mọc ra hai cái tai xám trắng?!
Anh ta ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, khẽ rủa một câu: “Chết tiệt, quên xem lịch.”
Cái gì mà cosplay đột ngột vậy trời?
Tôi mở cửa xe, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mà chạy trốn, nhưng lại đ.â.m sầm vào ai đó.
Ngẩng đầu nhìn… vẫn là Tạ Sở Hành.
Không thể nào?! Tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân anh ta!
Anh ta giơ hai tay lên như đầu hàng, dịu dàng trấn an tôi: “Ninh Mạt, đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cô.”
Trên tivi bọn g.i.ế.c người cũng toàn nói thế! Tôi không buồn nghe anh ta giải thích, vớ luôn hộp đồ ăn cạnh đó ném tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dem-ve-nho-em/phan-2.html.]
Tạ Sở Hành bắt lấy không lệch một li, giữ hai tay tôi lại, hơi bất đắc dĩ: “Xin lỗi, dọa cô sợ rồi, đợi về nhà tôi sẽ từ từ giải thích.”
6.
Tôi bị Tạ Sở Hành đưa về nhà anh ta. Trên đường anh ta giải thích mình là người sói, nhưng chỉ trong đêm trăng tròn mới hiện nguyên hình, ngày thường hoàn toàn không khác người bình thường.
Anh ta nhấn mạnh mình không ăn thịt người, cũng sẽ không làm gì tôi, chỉ là hiện tại tình huống đặc biệt, không tiện đưa tôi đến ga tàu điện ngầm.
Tôi chỉ im lặng suốt dọc đường. Trước sự chênh lệch sức mạnh quá lớn, dù có muốn chạy cũng chạy không nổi.
Về đến nhà Tạ Sở Hành, mấy vệ sĩ chạy ra, nói có cảnh sát đến.
Tên Cố Tầm Sinh này không ngờ lại đáng tin ra phết.
Quản gia nhà họ Tạ mỉm cười nhìn tôi: “Cô Ninh, bí mật của thiếu gia nhà chúng tôi không tiện để người ngoài biết, mong cô tạm thời ở lại đây một đêm. Dù sao, cô cũng không muốn công ty mình phá sản chứ?”
Nghĩ đến mấy cô gái vừa ồn ào vừa chăm chỉ ở công ty, tôi vẫn chọn im lặng.
Sau khi tiễn cảnh sát đi, quản gia đưa tôi bản cam kết bảo mật.
Nỗi sợ hãi và mệt mỏi dần tan đi theo thời gian, tôi dần bình tĩnh lại, cúi đầu đọc kỹ bản cam kết, phát hiện toàn là những điều khoản vi phạm kèm bồi thường kếch xù.
Tôi vừa định phản đối thì Tạ Sở Hành lắc lư cái đuôi to trắng muốt đi tới, đồng tử vàng kim khiến người ta lạnh sống lưng.
Anh ta cúi đầu nhìn bản hợp đồng chi chít điều khoản, nhíu mày, rồi xé nát.
“Tôi tin Ninh Ninh.”
Ngốc mới đi tin người như vậy.
Tôi quay mặt đi, nhưng vẫn ký tên lên bản sao khác của hợp đồng.
7.
Thế gian này thật sự có thú nhân sao?
Nằm trên giường, tôi vẫn không thể tin nổi những gì mình vừa chứng kiến. Có tiếng gõ cửa, tôi cầm kéo mở hé một khe, Tạ Sở Hành bê một cái khay đứng ngoài, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Nhìn kỹ lại, trên khay toàn là những món tôi đã lấy ở dạ tiệc hôm nay. Mặt anh ta hơi đỏ, hàng mi dài rũ xuống, đôi tai trên đỉnh đầu khẽ run run.
“Xin lỗi vì chuyện hôm nay, cô chưa ăn no đúng không? Tôi bảo người ta làm thêm mấy món cô thích ăn.”
Thấy tôi cảnh giác, anh ta đặt khay đồ ăn lên bàn nhỏ ngoài cửa, cái đuôi cũng rũ xuống như mất tinh thần.
“Cái đó…” Tôi bất giác thấy mềm lòng, hiếm khi bốc đồng mở lời, vừa nói xong đã hối hận.
Ninh Mạt, mày để phòng kiểu gì vậy?!
Nhưng khi thấy đôi mắt anh ta đột nhiên sáng lên, cảm giác vui vẻ bất chợt tràn đến trong lòng tôi.
“Tạ Sở Hành… lẽ nào anh là con ch.ó hồi nhỏ ở hẻm Lộc Đào?”
Tạ Sở Hành mỉm cười gật đầu, rồi nghiêm túc đính chính: “Tôi là sói, không phải chó.”
Nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa khổ sở của anh ta, khoé môi tôi run run mãi mà không nén được cười. Tạ Sở Hành cũng cong môi, nhìn tôi cười, rồi lặng lẽ gối đầu lên tay tôi.
Sức nóng trong lòng bàn tay khiến tôi như bị điện giật, muốn rút lại, nhưng anh ta lại không để chừa chút khoảng cách nào, toàn bộ sức nặng đều đè lên tay tôi.
Lỡ rút tay lại, chắc anh ta sẽ ngã mất…
Đang do dự thì lòng bàn tay bỗng truyền đến một vùng ấm ướt, cảm giác tê dại lan khắp người. Bàn tay tôi run rẩy khiến Tạ Sở Hành có vẻ hơi nghi hoặc, anh ta ngẩng đầu, trong mắt là ham muốn mơ hồ mà vô thức.
“Chẳng phải lúc trước em thích nhất là tôi thế này sao?”