Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đêm Về Nhớ Em - Phần 1

Cập nhật lúc: 2025-07-03 10:49:33
Lượt xem: 207

1.

Đêm khuya đang cố thức xem bản kế hoạch, bạn thân Cố Tầm Sinh lại gửi đến một đoạn video.

Người đàn ông trong video đeo kính râm, đường nét sắc sảo, toát lên khí chất “người lạ đừng đến gần”. Nhưng vừa cất lời, giọng khàn khàn pha lẫn gấp gáp khiến hình tượng soái ca ngay lập tức vỡ tan tành.

“Tôi, Tạ Sở Hành, tại đây tuyên bố tìm vợ.”

Anh nói, mấy vị chuyên gia bên cạnh liền đưa cho anh một xấp tài liệu.

“Nữ, hồi sáu tuổi mang giày vải số 28, trên giày có hình con heo, mắt cá chân có vết sẹo hình cánh hoa, thích ăn xúc xích nướng ở đầu hẻm Lộc Đào. Mỗi ngày cô ấy đều mua hai cây xúc xích cho tôi ăn, thường mang quần áo cũ ở nhà cho tôi mặc, còn từng nói sẽ đưa tôi về nhà.”

Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào ống kính, đôi mắt màu hổ phách long lanh, khóe môi nhếch lên để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ.

“Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới nhớ lại được những chuyện này. Nếu bạn đang xem đoạn video này, xin hãy liên hệ với tôi.”

Đâu đó trong lòng tôi bỗng mềm xuống, nhưng vẫn cau mày tắt video.

Vớ vẩn, đúng là phá hỏng tâm trạng tăng ca của tôi.

Bình luận bên dưới toàn lời khen ngợi anh ta si tình.

[Đây là tìm vợ hay đăng tin tìm người lạc thế?]

[Thái tử gia thật sự không phải là người nghiện bàn chân sao?!]

[Cô bé nào mà có mắt dữ vậy, mới sáu tuổi đã để ý đến thái tử gia?!]

[Tôi cũng thích xúc xích nướng, Thái tử gia nhìn tôi đi!]

Cố Tầm Sinh hào hứng gọi điện đến.

“Hồi nhỏ tụi mình sống ở hẻm Lộc Đào đó, tôi còn nhớ cổ chân cậu có cái sẹo hình cánh hoa, ngày nào cũng mang đôi giày vải mẹ cậu may, trên thêu con chim mà nhìn giống… heo.”

“Quan trọng nhất! Cậu ngày nào cũng cướp tiền tiêu vặt của tôi đi mua xúc xích, chưa bao giờ chịu chia cho tôi một cây!”

“Ninh Mạt ơi là Ninh Mạt, thì ra hồi đó cậu đã là một con nhóc não yêu đương rồi!]

Giọng điệu đáng ăn đòn của Cố Tầm Sinh khiến tôi xoay cây bút trong tay, vạch một dấu gạch chéo to đùng lên bản kế hoạch của anh ta, mới lạnh lùng lên tiếng: “Không thể nào, hồi nhỏ tôi chỉ cho chó ăn ở đầu hẻm thôi.”

2.

Tan làm ra khỏi tòa nhà mới phát hiện bên ngoài đang mưa rất to. Mười hai giờ đêm ở Bắc Kinh vẫn đông xe như mắc cửi. 

Nhìn hàng chờ dài tận vị trí 523 trên app gọi xe, tôi nghiến răng đặt luôn xe chuyên tuyến đắt nhất.

Một chiếc Maybach màu đen lướt qua màn mưa, dừng lại trơn tru trước mặt tôi.

Người giàu đi làm tài xế chuyên tuyến, tôi còn lý do gì để không cố gắng?

Mùi hoa quế thoang thoảng trong xe khiến tôi an tâm lạ thường, đang mơ màng thì tài xế cất tiếng.

“Để tôi nói cho cô nghe, dạo gần đây tôi nhờ chuyên gia thôi miên, cuối cùng cũng tìm lại được ký ức hồi nhỏ!”

Chắc là đang gọi điện, tôi hé mắt, cảm thấy giọng này quen quen.

“Mấy năm nay tôi chỉ nhớ cô ấy có mùi hoa quế, tìm bao nhiêu người rồi mà chẳng ai là cô ấy.”

“Cô có đang nghe không?”

Đèn đỏ còn hơn hai mươi giây, tài xế quay đầu lại, tôi mới phát hiện anh đang nói chuyện với tôi.

Dưới mái tóc đen lòa xòa, đôi mắt màu hổ phách trong veo mang theo sự tò mò đơn thuần.

Là Tạ Sở Hành?

Quả nhiên, mấy người giàu thì toàn mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt làm phiền lòng.

Tôi nhìn vẻ mặt chân thành của anh, chỉ khẽ nâng cằm nhắc nhở đèn sắp xanh.

“Không nghe.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dem-ve-nho-em/phan-1.html.]

Người bình thường chắc chắn sẽ dừng lại, vậy mà Tạ Sở Hành vẫn cứ thao thao bất tuyệt suốt quãng đường. Giọng anh không còn khàn khàn như trong video, ngược lại còn trầm ấm dễ nghe, khiến tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Tận đến khi chuông báo thức trên điện thoại rung lên, tôi mới nhận ra mình đã đến nơi.

Tạ Sở Hành quay đầu lại, mỉm cười cảm ơn tôi.

“Cảm ơn cô đã chịu nghe tôi lảm nhảm nhiều thế!”

Có vẻ đầu óc anh không được bình thường lắm.

Tôi lặng lẽ xuống xe, lên app đánh giá một câu: “Lịch sự thân thiện, chỉ là nói nhiều.”

Nghĩ một lúc, tôi lại xóa nửa câu sau.

3.

Ngày lễ tình nhân, tôi chủ động cho cả công ty nghỉ, chỉ mình ở lại làm thêm. Thế mà mấy cô gái trong công ty không ai chịu về, tất cả đều nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.

Tôi chịu không nổi, đành chủ động lên tiếng.

“Có chuyện gì?”

Trợ lý nghiêm túc nhất của tôi, Chiêu Chiêu, bị đẩy ra.

Cô ấy chỉnh lại mắt kính, giọng nói vẫn ngắn gọn đạt tiêu chuẩn.

“Mọi người đã góp tiền mua vé Dạ tiệc Tầm Quế cho chị,, mong chị có thể tham gia.”

Tôi nhướng mày, Dạ tiệc Tầm Quế là buổi tiệc Valentine hằng năm của giới thượng lưu Bắc Kinh, người ta chen chân cũng khó có được tấm vé. Dù sao chỉ cần có vé, cũng đồng nghĩa với cơ hội gặp gỡ những người cả đời chẳng thể tiếp xúc, biết đâu lại có thể gả vào hào môn.

“Không hứng thú.”

“Vé tám vạn một tấm, em còn phải nhờ đến ba mươi mối quan hệ bạn học mới lấy được.”

Không hổ là Chiêu Chiêu, đ.â.m thẳng vào tử huyệt của tôi.

Với tinh thần “phí phạm là tội lỗi”, tôi cố ý không ăn trưa, để bụng đói đến tiệc tối ăn cho đã.

Trong sảnh tiệc, mọi người tự nhiên chia thành hai phe. Giới hào môn cầm ly rượu tụ lại một góc, ánh mắt thi thoảng khinh miệt đảo qua ai đó, phát ra tiếng “hứ” đầy xem thường. Người bình thường thì như những con công xòe đuôi, vừa căng thẳng vừa kỳ vọng, điều chỉnh nụ cười sao cho duyên dáng, chờ mong được chọn để nhập hội.

Tôi mặc áo hoodie rộng thùng thình, tay cầm đĩa vừa ăn vừa lấy, nhắm món hải sản và sashimi đắt nhất mà đánh trước, rồi mới tới thịt nướng, thịt kho...

“Chưa từng ăn tiệc à? Đúng là mất mặt.”

Giọng nói chanh chua của cô gái như bật công tắc, chiếc mặt nạ lịch sự của mọi người rơi rụng, họ chỉ trỏ tôi bàn tán rôm rả.

Không khí bỗng sôi nổi hẳn lên, tôi trở thành cầu nối để hai phe phá băng.

Tôi nhướng mày, ăn càng sung hơn.

“Ngon vậy sao?”

Có người đứng bên hỏi, tôi tưởng lại châm chọc nên định đáp trả mỉa mai, nhưng khi thấy vẻ mặt chân thành của anh thì nghẹn lời.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tạ Sở Hành cũng bưng một đĩa đầy ắp thức ăn, nhìn kỹ thì thấy anh chọn y hệt như tôi, rõ ràng là đang bắt chước.

“Cũng tạm.” Tôi qua loa đáp, chỉ mong mau chóng rời khỏi anh ta.

Cô gái vừa mỉa mai tôi lúc nãy liền chạy đến, khoác tay Tạ Sở Hành, trừng mắt lườm tôi một cái, cố chen vào giữa chúng tôi.

“Anh Sở Hành, đồ ở đây dở tệ, em mời anh đến nhà em ăn đồ Michelin mới khai trương nha~”

Tôi tranh thủ bê đĩa tìm phục vụ gói mang về. Xách đồ chạy ra đến cổng dạ tiệc thì phát hiện chiếc xe đạp công cộng tôi đạp tới đã biến mất.

Nơi này hẻo lánh, trạm tàu điện gần nhất cũng phải đi xe hai tiếng, xe buýt thì đã ngưng hoạt động.

Nhìn giá xe taxi đắt đến vô lý, tôi không nhịn được chửi thầm: Giàu có là cái tội à? Sao cứ phải tổ chức tiệc ở cái nơi khỉ ho cò gáy thế này?!

“Cần tôi đưa cô về không?” Giọng nói ngọt như thiên sứ vang lên.

Tôi quay đầu lại, chính là Tạ Sở Hành.

 

Loading...