Đêm Nồng Tình Ý - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-04-30 10:32:58
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Lương Tây Triều đến GSG để đón Vưu Tình, cô đã rời đi từ nửa tiếng trước.

Kết quả của buổi nói chuyện với bộ phận kiểm tra nội bộ là tạm đình chỉ công việc để điều tra. Họ cần xem xét kỹ lưỡng dư luận trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.

Vưu Tình không có ý kiến. Cô rời khỏi phòng, đeo ba lô lên vai rồi đi thẳng, không về nhà cũng chẳng lên xe.

Cô cứ thế men theo lối đi dọc bờ sông bên ngoài tòa nhà GSG.

Nhìn ánh hoàng hôn lấp lánh phản chiếu trên mặt sông, cô tựa vào lan can, để gió thổi qua mặt một lúc thì điện thoại vang lên.

"Quay lại." Bên tai truyền đến giọng nói vang dội của Lương Tây Triều, dứt khoát như lệnh.

Cô chậm rãi quay đầu.

Lương Tây Triều cúp máy, sải bước thật nhanh đến trước mặt cô, chắn trước luồng gió lạnh: "Chạy ra đây làm gì?"

Vưu Tình lúc này mới cất điện thoại, thuận miệng đáp: "Đi dạo."

Trời mùa đông lạnh lẽo mà cô lại chạy ra bờ sông đi dạo, đến mức đầu mũi cũng đỏ bừng lên vì rét. Lương Tây Triều nhíu mày, cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô.

"Nhà anh rộng lắm, cũng hợp để đi dạo, đi không?"

Anh còn chưa đợi cô trả lời, cánh tay dài đã vươn qua, ôm chặt cô vào lòng.

Dạo này Lương Tây Triều đã kiềm chế tính khí đi nhiều, nhưng những hành động vô thức thế này mới là con người thật của anh.

Vưu Tình lặng lẽ nhìn anh mấy giây, rồi chậm rãi cúi đầu, tựa nhẹ vào lồng n.g.ự.c anh.

Hiếm khi nào cô yếu ớt đến thế.

Sắc mặt Lương Tây Triều lập tức trầm xuống, siết chặt cô vào lòng: "Đừng lo, anh sẽ xử lý."

Vưu Tình không đáp, chỉ khẽ lắc đầu trong vòng tay anh.

Cô không lo lắng. Chỉ là... có chút mệt mỏi.

Cảm giác đầu cô cọ cọ trước n.g.ự.c mình, Lương Tây Triều bật cười trầm thấp. Anh nâng cằm cô lên, trong đôi mắt sâu thẳm ấy tràn đầy sự dịu dàng chưa từng có.

"Thích em làm nũng với anh lắm, nhưng lại không nỡ thấy em như thế này."

Trong suốt quãng đường, Vưu Tình tựa vào ghế, ngẩn người nhìn những tòa cao ốc vươn thẳng lên trời ngoài cửa sổ.

Mỗi lần đèn đỏ dừng lại, ánh mắt Lương Tây Triều lại dừng trên cô hồi lâu.

Vưu Tình vừa bước vào nhà, Tiểu Quýt là vui nhất.

Gần nửa tháng không gặp, nhóc con lại lớn hơn chút nữa. Vừa thấy cô, nó liền nhảy phốc lên cây leo mèo, trổ tài biểu diễn. Toàn thân lông xù đứng chễm chệ trên đỉnh, trông y hệt một chú sư tử con.

"Xuống ngay."

Nhưng chẳng mấy chốc, nó đã bị Lương Tây Triều túm xuống một cách vô tình, đặt vào lòng Vưu Tình:

"Ở đây chơi với mẹ mày một lát, dỗ cô ấy vui lên, hiểu chưa?"

"Meo ~~"

Tiểu Quýt vùng vẫy một chút trong tay anh, nhưng vừa được đặt lên người Vưu Tình thì ngay lập tức hóa thành một bé mèo ngoan. Đôi chân mềm mại dẫm nhẹ lên đùi cô, phát ra những tiếng gừ gừ đầy mãn nguyện.

Lương Tây Triều rót một cốc nước ấm, sau đó mở tủ lạnh. Những thứ anh để trong đó, chỉ cần là thứ cô thích, đều được lấy ra hết, bày đầy trước mặt cô. Hoa quả cũng được rửa sạch, cắt gọn từng miếng.

Căn phòng sáng sủa, ngăn nắp. Vưu Tình nhìn bóng lưng bận rộn của anh, trong mắt thoáng qua nhiều suy nghĩ m.ô.n.g lung.

Điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Triệu Nhược Nam. Vì không có trong nhóm chat ẩn danh, cô nhờ Triệu Nhược Nam giúp mình theo dõi tình hình.

Dù ngày thường không hay nói nhiều, nhưng Vưu Tình lại có nhân duyên tốt. Những người từng làm nhóm với cô đều hiểu rõ phẩm chất thật sự của cô.

Thế nên, trong nhóm ẩn danh ấy, vẫn có người lên tiếng bênh vực cô.

"Đừng nhìn nữa, nghỉ ngơi đi."

Không biết từ lúc nào, Lương Tây Triều đã đến bên cô, rút điện thoại khỏi tay cô rồi gập lại.

"Ăn chút gì lót dạ trước, lát nữa anh gọi người mang cơm tối đến."

Anh dặn dò, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rồi đứng dậy:

"Anh đi gọi một cuộc điện thoại."

"Đừng làm ầm lên." Vưu Tình nắm lấy ống tay áo anh.

"Yên tâm."

Lương Tây Triều nở một nụ cười ôn hòa, nhưng ngay khi quay người đi, nét mặt anh lập tức trầm xuống.

Không làm ầm lên, được thôi.

Nhưng kẻ đó nhất định phải hối hận cả đời.

Khi từ thư phòng bước ra, trời vừa chập tối.

Trong phòng khách chỉ mở một ngọn đèn, ánh sáng ấm áp lan tỏa quanh chiếc ghế sô-pha. Cô gái nhỏ đắp chiếc áo khoác của anh, nằm đó ngủ say. Chú mèo cam ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng cô.

Lương Tây Triều đứng lặng một lúc, rút điện thoại ra ghi lại khoảnh khắc này, rồi đặt làm hình nền.

Anh bước tới, ngồi xuống bên cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hàng chân mày vẫn nhíu lại ngay cả trong giấc ngủ.

Chịu ấm ức cũng chỉ lặng lẽ nuốt vào trong, một lời cũng không nói, một câu than vãn cũng chẳng buông.

Vì một công việc như vậy, bận rộn xuôi ngược, tự làm khổ mình như thế, rốt cuộc có đáng không? Rõ ràng thứ cô muốn, anh đều có thể không chút do dự mà dâng đến tận tay.

Chỉ cần cô chịu mở miệng.

Nhưng cô lại không, cô bướng bỉnh và kiên cường đến cố chấp.

Bọn họ gần nhau trong gang tấc, đã từng thân mật nhất, nhưng dường như vẫn xa cách vạn dặm.

Dưới ánh đèn vàng vọt, anh chăm chú nhìn cô, khẽ thì thầm:

"Tình Tình, tại sao em vẫn không chịu quay về bên anh..."

Hai ngày sau, GSG đã có kết quả điều tra.

Không một doanh nghiệp nào lại công khai video giám sát nội bộ của mình, vậy mà Dịch Phẩm lại chủ động đưa ra toàn bộ video trong thời gian xét duyệt để làm bằng chứng chứng minh sự trong sạch của Vưu Tình.

Bộ phận kiểm toán mất hai ngày để xem hết đoạn ghi hình, kết hợp với đánh giá tích cực từ nhóm xét duyệt gốc của Dịch Phẩm, cuối cùng đưa ra kết luận: Trong suốt quá trình xét duyệt, Vưu Tình không hề có bất kỳ hành vi vi phạm nào.

Một nhóm chat ẩn danh nhỏ bé, muốn giải mã danh tính người đứng sau thật sự quá dễ dàng. Quả nhiên, chủ mưu tung tin đồn không ai khác chính là Chu Tử Trừng, còn những kẻ a dua, thêm dầu vào lửa lại là mấy nam đồng nghiệp cấp V12 có quan hệ thân thiết với hắn ta.

Nhận được danh sách kẻ chủ mưu, Lương Tây Triều nghiêm túc bày tỏ lập trường:

"Hy vọng quý công ty sẽ có biện pháp xử lý nghiêm khắc đối với hành vi bôi nhọ danh dự cá nhân này."

Bộ phận quan hệ công chúng của GSG vội vàng tỏ thái độ hòa nhã:

"Vâng, chuyện này thực sự đã ảnh hưởng đến danh tiếng của Lương tổng..."

Lương Tây Triều ngắt lời:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/dem-nong-tinh-y/chuong-45.html.]

"Không phải tôi."

Một kẻ như Chu Tử Trừng, cậu ta nào đáng để anh bận tâm.

Sa thải là điều hiển nhiên. Nhưng lần này, Lương Tây Triều còn yêu cầu:

"Tôi muốn cậu ta công khai xin lỗi Vưu Tình ngay trong nội bộ GSG."

Cô gái của anh đã nói không muốn làm lớn chuyện, vậy thì anh nghe theo cô.

Nhưng từ nay về sau, Chu Tử Trừng sẽ không bao giờ có cơ hội xuất hiện trong lĩnh vực này nữa. Ở Bắc Thành, ngoài GSG, bất kỳ doanh nghiệp nào liên quan cũng sẽ từ chối nhận hồ sơ xin việc của cậu ta.

Trong ngành, điều tối kỵ nhất chính là vi phạm quy trình xét duyệt. Nếu Chu Tử Trừng thành công trong việc bôi nhọ Vưu Tình, kết cục của cô sẽ là bị cả ngành đào thải.

Đã như vậy, Lương Tây Triều muốn chính Chu Tử Trừng phải nếm trải hậu quả mà cậu ta từng toan tính dành cho người khác.

Sáng thứ Hai, chiếc McLaren dừng lại trước tòa nhà GSG.

Lương Tây Triều mở cửa xe, vòng qua đầu xe đến ghế phụ, đích thân đưa người xuống.

Hôm nay, Vưu Tình diện một bộ vest nữ, tóc dài được buộc đuôi ngựa, trên tai đeo một chiếc khuyên ngọc trai nhỏ, vừa mạnh mẽ, chuyên nghiệp nhưng vẫn toát lên nét thanh tao dịu dàng.

Ánh mắt Lương Tây Triều dừng lại trên người cô, tay vươn tới chỉnh lại cổ áo vest, giọng trầm thấp:

“Cô giáo Tiểu Vưu, chiều nay có muốn anh gửi bánh ngọt không?”

“Cảm ơn anh.” Vưu Tình nhìn anh, nhẹ nhàng đáp.

Đúng vào giờ cao điểm nhân viên vào làm, không ít người đã chú ý đến cảnh tượng này.

Buổi chiều, Quản Minh mang trà chiều tới, mỗi người trong văn phòng của Vưu Tình đều có một phần, xem như lời cảm ơn vì đã lên tiếng bảo vệ cô trong nhóm ẩn danh.

Triệu Nhược Nam háo hức hỏi:

“Vậy tức là Lương tổng đang theo đuổi cậu đúng không? Đúng không đúng không?”

“Xem như vậy đi.” Vưu Tình đáp.

Triệu Nhược Nam hét lên đầy phấn khích:

“Trời ơi! Ngọt quá! Đúng là couple trong mơ mà!”

“Tớ nghe nói sáng nay chính Lương tổng đưa cậu đi làm đấy! Có người còn chụp được ảnh hai người đứng chung nữa, phải nói là hoàn hảo luôn! Đúng chuẩn trai tài gái sắc!”

Trong lúc đó, video xin lỗi của Chu Tử Trừng đã bị đăng lên nhóm ẩn danh và cả trang cá nhân của cậu ta, công khai cho tất cả mọi người, kể cả bố mẹ cậu ta cũng có thể thấy.

Triệu Nhược Nam mở video lên nghe được hai câu đã lập tức tắt đi, bĩu môi:

"Nghe thêm nữa chắc mất khẩu vị, ảnh hưởng tới việc ăn bánh của bọn mình."

Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng trên mặt Vưu Tình lại không có bao nhiêu vẻ nhẹ nhõm.

Triệu Nhược Nam không nhận ra điều đó, vẫn còn hào hứng bàn luận về hình phạt dành cho Chu Tử Trừng và đám bạn xấu của hắn.

Video xin lỗi của Chu Tử Trừng bị hết người này đến người khác mở ra xem.

"Không vi phạm thì đúng rồi, nhưng có dù lớn chống lưng cũng là thật. Sau này tầng 13 chắc phải cung phụng cô ta rồi chứ gì?"

"Phụ nữ xinh đẹp đúng là có lợi thế thật ha."

Công ty GSG từ trước đến nay luôn dựa vào dữ liệu thí nghiệm mà nói chuyện, từ khi nào lại dựa vào quan hệ? Không có bản lĩnh thì thôi, lại còn đổ thừa người khác đi đường tắt? Cút đi! Một đám đàn ông mà lắm điều thế không biết!"

Triệu Nhược Nam mắng đuổi người xong, quay đầu lại liền thấy Vưu Tình đứng bên cửa sổ sát đất, bóng dáng có chút mong manh.

Lúc này, cô ấy mới hiểu ra tại sao chiều nay khi hỏi Vưu Tình rằng cô có định ở bên Lương Tây Triều không, Vưu Tình lại đáp là "tạm thời chưa".

Một nhân vật danh giá, sự nghiệp thành công theo đuổi một nhân viên trẻ trong công ty - trong truyện cổ tích thì là chuyện tình lãng mạn của hoàng tử và cô bé Lọ Lem, nhưng đặt trong môi trường công sở, đó lại trở thành chủ đề bàn tán của thiên hạ. Dù có trong sạch cỡ nào, người ta cũng chỉ nhìn thấy thế lực phía sau bạn trước tiên.

Cũng may, năm mới sắp đến, không khí lễ hội rộn ràng làm dịu đi những tin đồn nhảm.

Ở nhà Nhạc Bình đã bắt đầu trang trí đón Tết, treo lồng đèn đỏ trong sân, dán hoa văn cắt giấy lên cửa sổ.

Vưu Tình về nhà liền vào phòng ngủ một giấc.

Lần nữa tỉnh dậy, đã là đêm giao thừa.

Đêm giao thừa ở nhà họ Lương vô cùng náo nhiệt, cả căn nhà đông vui quây quần bên ông bà cụ.

DC Ventures của Lương Tây Triều gần đây làm ăn phát đạt, danh tiếng vang xa. Đây là con đường anh tự tay gây dựng, không dựa vào gia thế, nên giờ đây, khi nhắc đến đứa cháu trai út, cụ ông không còn khó chịu hay càm ràm nữa, mà toàn lời khen ngợi.

Chỉ có điều, năm mới sắp đến, Lương Tây Triều cũng sắp bước sang tuổi ba mươi, vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu lập gia đình. Hai cụ đã sống đến tuổi này, điều mong mỏi nhất vẫn là con cháu an cư lạc nghiệp.

Cụ ông quét mắt nhìn quanh, trong đám đông lố nhố lại chẳng thấy bóng dáng cậu út đâu.

Lương Tây Triều đứng ngoài hiên, trong lòng chỉ canh cánh một chuyện - cô gái của anh. Nhưng gọi điện không ai bắt máy, nhắn tin cũng không thấy hồi âm.

Lương Bách Xuyên đi tìm em trai, “Tiểu Ngũ, ông nội gọi em đấy.”

“Anh, giúp em che giấu một lát, em phải ra ngoài một chuyến.”

“Hả? Giờ này còn đi đâu? Còn chuyện gì quan trọng hơn đoàn viên đêm giao thừa chứ?”

“Quan trọng như nhau.” Lương Tây Triều đáp.

Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của em trai, trong đầu Lương Bách Xuyên lập tức hiện lên một cái tên.

Ngoài cô ấy ra, còn ai có thể khiến Tiểu Ngũ sốt sắng như vậy chứ?

Anh bật cười, rồi lại lắc đầu.

“Nói quan trọng như nhau, nếu thật sự vậy thì cậu đã không bỏ đi rồi.”

Giữ đêm giao thừa trong phòng khách xong, khi trở về phòng, Vưu Tình thấy có vài cuộc gọi nhỡ. Đúng lúc đó, một cuộc gọi mới lại đến.

“Em ngủ chưa?”

“Chưa.”

“Vậy có thể ra ngoài không?”

Vưu Tình khựng lại, quay đầu nhìn ra cửa sổ. “Anh đang ở ngoài à?”

DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung

Đêm giao thừa lẽ ra phải ở bên gia đình, sao anh lại chạy đến đây?

Bà ngoại vừa mới đi ngủ, sợ làm bà thức giấc, Vưu Tình nhẹ nhàng mở cửa, lách mình ra ngoài.

Lương Tây Triều đứng chờ trước cổng sân nhỏ. Cô mở chốt, vừa bước ra đã bị anh ôm chặt vào lòng.

Anh mang theo cái lạnh tê buốt, nhưng lồng n.g.ự.c vẫn ấm áp như mọi khi.

Vưu Tình sững người một thoáng, rồi cũng siết chặt vòng tay ôm lấy anh.

Cô vùi mặt vào lồng n.g.ự.c anh, tham lam hít thở hương thơm trên người anh, sau đó ngước lên, chậm rãi nói:

“Lương Tây Triều, chúng ta nói chuyện đi.”

 

Loading...