Đêm Nồng Tình Ý - Chương 44
Cập nhật lúc: 2025-04-30 10:32:33
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm khuya tĩnh mịch, căn phòng mờ tối, m.ô.n.g lung.
Một tay Lương Tây Triều đè lên lưng cô, lòng bàn tay vừa phải lướt qua xương sống mảnh mai, trượt lên, ôm trọn lấy cô.
Trong bóng tối, từng hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề.
Đột nhiên, anh hôn cô. Đầu lưỡi anh xâm chiếm, quấn lấy cô, tham lam cướp đoạt hơi thở của cô. Khao khát tích tụ bấy lâu giờ đã đạt đến đỉnh điểm.
Trái tim anh như được lấp đầy bởi sự dịu dàng hiếm hoi của cô. Rõ ràng đã thân mật đến cực hạn, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ, điên cuồng và tham lam.
Bờ môi mềm mại phủ một lớp hơi nước bị anh mút đến tê dại. Cô vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, Lương Tây Triều ngay lập tức khẽ rên lên một tiếng trầm đục:
"Em sắp g.i.ế.c c.h.ế.t anh rồi, bảo bối."
Vưu Tình giật mình, hoàn hồn, lập tức buông tay.
"Đừng trốn." Anh giữ chặt cổ tay cô, giọng trầm khàn, kiên nhẫn hướng dẫn: "Nắm chặt."
Mỗi từ thốt ra đều khiến cánh tay cô mềm nhũn.
May mà là ban đêm, ai cũng chẳng nhìn rõ được sắc mặt ai.
Lương Tây Triều ấn đầu cô xuống, dụi vào lồng n.g.ự.c anh.
Mặt Vưu Tình đỏ bừng, trốn tránh vào đó.
"Lương Tây Triều."
Giọng cô mong manh như sương khói:
"Xong chưa?"
"Gọi anh thêm một lần nữa."
"Lương Tây Triều..."
"Ừm." Anh cố ý thở gấp bên tai cô, từng tiếng trầm khàn thô ráp quét qua, khiến toàn thân cô mềm nhũn, từng gợn sóng xao động trong lồng ngực.
"Gọi nữa đi."
"..."
Cuối cùng, thành ra anh bao trọn tay cô mà dẫn dắt.
Cơn buồn ngủ sớm đã ập đến, nửa tỉnh nửa mê, Vưu Tình chợt nhận ra tay mình đã được anh lau sạch sẽ.
Cô nhìn thấy vành tai anh đỏ bừng.
Anh cúi xuống, khẽ hôn lên giữa chân mày cô.
Giấc ngủ này, Vưu Tình ngủ rất sâu.
Khi mở mắt, thứ đầu tiên cô thấy là ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua rèm cửa.
Cô với lấy điện thoại xem giờ - mười giờ sáng.
Đã lâu lắm rồi Vưu Tình mới ngủ muộn thế này.
Cô đưa tay lên day day chân mày, chợt nhớ ra điều gì đó, động tác khựng lại, ánh mắt rơi xuống lòng bàn tay mình.
Sững sờ hai giây, tâm trí bỗng chốc rối bời.
Lương Tây Triều dậy sớm, trên bàn bày đầy đồ ăn sáng của Thương Cung, sữa còn bốc hơi nóng, còn anh thì dùng bàn ăn làm bàn làm việc.
Thấy cô bước ra từ phòng ngủ chính, Lương Tây Triều lập tức đứng dậy bế cô qua, thực ra chỉ cách có năm bước chân, hoàn toàn không cần thiết.
Nhưng anh chủ yếu là muốn bế cô, thậm chí còn định đặt cô lên đùi mình. vưu Tình không chịu, tự động ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.
Khoé môi Lương Tây Triều vẫn luôn cong lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
Người khác vui thì giấu, anh thì vui ra mặt.
Mọi thứ đều viết rõ trên mặt, cố tình cho cô thấy.
Thỏa mãn chưa? Anh thì đúng là quá mức thỏa mãn rồi.
Vưu Tình cắn nhẹ miệng cốc sữa, rũ mi mắt tập trung ăn sáng.
Lương Tây Triều làm việc, Vưu Tình cũng không rảnh rỗi, cô lấy laptop ra, ngồi đối diện với anh. Thỉnh thoảng, khi cốc nước của cô cạn, Lương Tây Triều sẽ lập tức đứng dậy đi rót cho cô.
Giữa những bận rộn, họ cùng nhau trải qua một cuối tuần yên bình, trông chẳng khác gì một cặp đôi nhân viên văn phòng bình thường.
Chỉ có điều, bữa trưa là do người của Thương Cung đặc biệt mang đến, phòng khách có thêm một chiếc máy sưởi đắt đỏ, và trên tay vịn sofa là chiếc áo khoác dài làm từ thương hiệu cao cấp mùa thu đông năm nay mà anh tiện tay vứt đó.
Chiều tối, Vưu Tình nhận được một cuộc gọi từ Nghiêm Di, cô ấy muốn ghé qua tìm cô.
Cổ chân cô đã không còn đau, cuộc đồng hành ngắn ngủi vì một lý do bất đắc dĩ này cuối cùng cũng đến lúc phải kết thúc.
Cùng lúc đó, Lương Tây Triều cũng nhận được một cuộc gọi yêu cầu ra ngoài.
Vưu Tình nhìn anh đứng trước cửa sổ, một tay chống eo, tấm lưng cao rộng vững chãi khiến người ta có cảm giác an tâm. Cô trầm mặc giây lát, rồi đáp một tiếng đồng ý với Nghiêm Di.
Trước khi rời đi, Lương Tây Triều kiểm tra lại cổ chân cô lần nữa, xác nhận đã hồi phục chín phần thì mới yên tâm.
“Anh đi đây, giúp anh gửi lời hỏi thăm bà ngoại.”
“…”
Anh gọi “bà ngoại” một cách tự nhiên đến mức khiến Vưu Tình hơi ngẩn ra.
Ngoài ra, cô còn phát hiện anh dường như quá quen thuộc với căn nhà này, hoàn toàn không giống một người lần đầu tiên ghé qua.
Ngay cả việc vòi nước nóng ở bồn rửa không nằm ở bên phải như bình thường mà lại ở bên trái, anh cũng biết rõ.
Là do anh quan sát quá tỉ mỉ, hay còn có lý do nào khác?
Nhưng cô đã từng xem qua giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà của căn viện nhỏ này, chủ nhà không mang họ Lương.
Sáng thứ Hai, Vưu Tình gọi điện cho Lục Bạc Niên.
Đến trưa, Lục Bạc Niên bước xuống từ một chiếc siêu xe màu sắc rực rỡ, đi vào nhà hàng, ngồi xuống, tháo kính râm rồi cười nói: “Sao hôm nay lại nhớ đến chuyện mời tôi ăn cơm vậy?”
Vưu Tình đẩy thực đơn qua cho anh ta: “Cứ gọi món đi.”
Lục Bạc Niên bật cười: “Không có chuyện thì ai lại đi mời cơm thế này, nói đi.”
Tuy người này có vẻ phong lưu, nhưng nói chuyện lại rất thẳng thắn. Vưu Tình không vòng vo, trực tiếp đọc tên chủ nhà ghi trên giấy chứng nhận quyền sở hữu, hỏi: “Anh có quen người này không?”
Lục Bạc Niên nhướng mày đầy ẩn ý: “Cô đang muốn hỏi về căn nhà ở khu Tân Dân à?”
“Ừ.”
“Xem ra cô đã đoán ra được đôi chút rồi.”
Lục Bạc Niên thong thả nói: “Không sai, căn nhà đó tính ra là của Tiểu Ngũ. Nhưng năm xưa, cậu ấy đã tặng lại cho em họ. Tiểu Ngũ biết cô đang tìm nhà ở khu vực đó, nên đã bảo bên trung gian cố ý đăng thông tin căn nhà ở vị trí mà cô dễ dàng nhìn thấy.”
Nghe xong lời của Lục Bạc Niên, Vưu Tình trầm mặc.
Thảo nào tiền thuê nhà của cô lại rẻ hơn hẳn so với giá thị trường, hơn nữa suốt bao năm nay chưa từng bị tăng giá.
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
Lục Bạc Niên im lặng nhìn cô, ánh mắt như đang dò xét điều gì đó.
Trong mắt nhiều người, cô nên biết điều một chút. Dù sao người đàn ông bên cạnh cô là Lương Tây Triều, chỉ cần một chút phần thưởng từ anh cũng đủ để cô sống vô lo vô nghĩ. Cô nên ngoan ngoãn nghe lời, xoay quanh ý muốn của anh mới phải.
Nhưng cô không làm vậy, thậm chí còn chia tay Tiểu Ngũ.
Lục Bạc Niên suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu Ngũ chỉ muốn cô có một chỗ ở ổn định, không phải chuyển đi chuyển lại.”
“Tôi biết.”
Tất nhiên cô biết.
Sự quan tâm của Lương Tây Triều dành cho cô, cô không phải kiểu người không biết điều. Nhưng cô cũng không đến mức phẫn nộ đến mức lập tức dọn đi để chứng tỏ bản thân.
Khu nhà nhỏ ấy là nơi ổn định cuộc sống của cô và bà ngoại, hơn nữa, cả hai đều đang tích cóp tiền, cố gắng mua lại căn nhà đó.
Chỉ là, cô càng nhận thức rõ ràng hơn một điều - những thứ cô phải chật vật đấu tranh mới có được, đối với Lương Tây Triều lại chỉ là thứ có thể dễ dàng nắm trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/dem-nong-tinh-y/chuong-44.html.]
Giữa thành phố cao tầng san sát, anh là chủ nhân của chúng.
Còn cô, chỉ là một hạt bụi bé nhỏ giữa biển người mênh mông.
“Anh đừng nói với Lương Tây Triều là tôi đã hỏi anh chuyện này.”
“Cũng… được.”
Lục Bạc Niên ngay lập tức tiếp lời: “Nhưng để trao đổi, cô phải trả lời tôi một câu hỏi.”
“Anh hỏi đi.”
“Tiểu Ngũ vẫn luôn xem cô là bạn gái, nhưng cậu ấy nói hai người vẫn chưa quay lại.” Lục Bạc Niên nhìn cô, giọng điềm tĩnh: “Hai người có định tái hợp không? Ý tôi là, cô có định đồng ý không?”
Trên bàn, chén trà đã nguội lạnh. Lục Bạc Niên châm một điếu thuốc, nhưng chợt nhớ ra mình đang ở sảnh nhà hàng chứ không phải phòng riêng, liền dập tắt ngay.
Anh ta nghĩ đến câu trả lời vừa rồi của Vưu Tình, nghĩ đến việc Văn Nghiệp và Kha Nhiên sắp kết hôn, lòng vòng một hồi, chợt nhận ra hình như chỉ còn mình là kẻ cô độc.
Có lẽ anh cũng nên tìm một ai đó để yêu thử, để xem cái thứ tình cảm ấy rốt cuộc có gì đặc biệt mà ai cũng say mê đến vậy.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, Vưu Tình lại tình cờ chạm mặt Chu Tử Trừng trong thang máy. Thấy cô, cậu ta rõ ràng có chút lúng túng, ánh mắt né tránh, rồi giả vờ đưa tay gãi mũi, im lặng không nói gì.
Thang máy đông người, Vưu Tình lặng lẽ quay người đứng yên. Khi cửa mở, cô bước ra mà không ngoái lại.
Chu Tử Trừng nhìn theo bóng lưng cô, sững sờ trong thoáng chốc.
Từ thứ Hai đến thứ Tư, mỗi lần gặp Vưu Tình, cậu ta đều cố ý tránh mặt.
Mãi đến chiều thứ Tư, Chu Tử Trừng mới không nhịn được nữa, tức giận chặn cô lại ngay trước cửa phòng trà nước.
“Cô biết rõ tôi muốn vào nhóm nghiên cứu của Đỗ Vũ, tại sao lại giành mất suất của tôi?”
Vưu Tình nhướng mắt nhìn cậu ta, giọng bình thản: “Vậy hôm đó, tại sao anh lại bảo tài xế lái xe đi, bỏ tôi một mình ở ngoài ngoại ô?”
"Đó là tài xế để quên cô, liên quan gì đến tôi? Không tin thì cô cứ đi đối chất với ông ta!"
"Đối chất? Không cần thiết."
Vưu Tình liếc cậu ta một cái, giọng điệu chậm rãi nhưng sắc bén: "Tài xế chắc chắn sẽ nói rằng anh bảo ông ta lái xe đi, còn anh thì sẽ đẩy trách nhiệm lại cho tài xế. Cuối cùng, hai người chắc chắn sẽ quay sang chỉ trích tôi làm quá mọi chuyện."
Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra những lời họ sẽ nói: "Con gái một mình thì đừng so đo nhiều thế! Cô chẳng phải cũng đã gọi xe về rồi sao? Làm thủ tục báo cáo chi phí là xong mà!"
Vưu Tình nhếch môi cười lạnh: "Chu Tử Trừng, chuyện này có phải do anh làm hay không, anh tự biết rõ. Nhưng đáng nói là, anh thậm chí còn không dám thừa nhận. Thật sự quá nhát gan."
"Cô- !" Chu Tử Trừng tức đến nghẹn lời.
"Nhóm nghiên cứu của thầy Đỗ thiếu người, tôi chủ động đề cử bản thân, chỉ để thầy ấy có thêm một sự lựa chọn."
"Tôi không cướp vị trí của anh. Là thầy Đỗ đã so sánh giữa tôi và anh." Cô nhìn cậu ta, nhấn mạnh từng chữ: "Và thầy ấy đã chọn tôi."
Cãi vã hay buộc tội đều vô nghĩa, cách tốt nhất để đáp trả là khiến cậu ta tức đến phát điên nhưng lại chẳng làm gì được.
Chu Tử Trừng đã chơi đến mức này, vậy thì mối quan hệ đồng nghiệp bề ngoài cũng không cần duy trì nữa.
Cậu ta bị chặn họng, mặt mày tái mét, đứng sững tại chỗ, chỉ có thể căm tức nhìn theo bóng lưng cô khuất dần.
Triệu Nhược Nam đứng đợi ở khúc ngoặt hành lang để tiếp ứng, vô tình nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa Vưu Tình và Chu Tử Trừng. Vừa thấy cô bước tới, cô nàng lập tức ôm chầm lấy cô, kinh ngạc thốt lên:
"Cậu vừa rồi ngầu quá trời luôn!"
"Phải cho anh ta biết phụ nữ không dễ bị bắt nạt! Cái chỗ ngoại ô đó mà trễ thêm chút nữa thì đến xe còn chẳng gọi được, tối tăm vắng vẻ, đúng nghĩa hoang vu không một bóng người. Anh ta đúng là lòng dạ đen tối quá rồi!"
Không vào được nhóm nghiên cứu của Đỗ Vũ đã đành, giờ đến hạng mục xét duyệt trong tay Điển Thanh Phong cũng xảy ra vấn đề.
Theo quy tắc ngầm từ trước đến nay, vị trí trợ lý trong dự án thường được dành cho học trò thân cận của ông.
Nhưng lần này, Điển Thanh Phong lại chọn một người mới.
Hết lần này đến lần khác bị người khác giành mất cơ hội, Chu Tử Trừng càng trở nên u ám, thậm chí còn tức giận đến mức dùng tay bóp nát một lọ thuốc thử trong phòng thí nghiệm.
Với những gì đã xảy ra, cậu ta đinh ninh rằng tất cả đều do Vưu Tình dựa vào thế lực của "đại nhân vật" nào đó để trả đũa mình.
Chiều thứ Sáu, ba giờ—
【Bóc phốt nữ đồng nghiệp mới có tốc độ thăng tiến nhanh nhất lịch sử công ty chúng ta, dựa hơi đại gia, lấy sắc dụ người để leo lên!】
Một dòng tin giật gân như vậy bất ngờ bị ném vào nhóm chat ẩn danh nội bộ của GSG.
Dù chỉ là nhóm chat tán gẫu, nhưng trong đó có tới hơn hai trăm người, đủ để tạo ra một làn sóng bàn tán không nhỏ.
Mỗi từ khóa trong đoạn tin này đều mang tính bùng nổ, khiến những ai đang rảnh rỗi trong văn phòng lập tức cầm điện thoại lên xì xào bàn tán.
Rất nhanh sau đó, Vưu Tình nhận ra ánh mắt của tất cả mọi người cuối cùng đều đổ dồn về phía cô.
Cô không hề tham gia vào nhóm chat ẩn danh đó.
"Tiểu Vưu! Mau xem cái này!" Triệu Nhược Nam ngay lập tức đưa điện thoại của mình qua.
Người đăng tin ẩn danh chỉ viết một câu như vậy, sau đó bắt đầu tung ảnh.
Bức ảnh đầu tiên: Sáng sớm đi làm, Vưu Tình được siêu xe McLaren đưa đón.
Bức ảnh thứ hai: Giờ nghỉ trà chiều, một chiếc xe thương vụ trị giá ba triệu tệ mang đồ ngọt đến cho cô.
Bức ảnh thứ ba: Tan làm buổi chiều, cô được một chiếc Porsche Cayenne rước đi.
Những bức ảnh này rõ ràng không phải được chụp cùng một thời điểm, thậm chí còn khác cả mùa, vậy mà lại bị cố ý ghép chung với nhau.
Chiếc Cayenne là xe của Hạ Uyên, anh ta vốn không có bất kỳ quan hệ kinh doanh nào với GSG. Còn chiếc McLaren của Lương Tây Triều thì ở Bắc Thành chỉ có duy nhất một chiếc, biển số xe liền kề càng là một biểu tượng thân phận.
Chưa đầy nửa phút, trong nhóm chat ẩn danh đã có người nhắc đến những từ khóa như "Tổng Giám đốc Lương" và "DC Venture Capital".
Người đăng tin dường như chỉ chờ khoảnh khắc này, lập tức gửi tiếp một đoạn dài.
Lời lẽ trong đó trực tiếp cáo buộc Vưu Tình trong quá trình xét duyệt hạng mục Dịch phẩm đã nhiều lần vi phạm quy định, có mối quan hệ quá mức thân thiết với người phụ trách bên A, và chính nhờ lợi thế cá nhân mà cô mới nhận được phần thưởng đánh giá cao.
Hết chuyện này đến chuyện khác, tất cả đều ám chỉ rằng cô thăng tiến là nhờ vào Lương Tây Triều. Ngay cả danh hiệu Ngôi sao tiến bộ của tháng trước cũng chẳng xứng đáng.
"Tiểu Vưu, vào đây." Chương Lê đẩy cửa phòng làm việc, gọi cô.
Vưu Tình đưa điện thoại lại cho Triệu Nhược Nam, giữa những ánh nhìn dò xét xung quanh, cô giữ nguyên vẻ bình tĩnh đứng dậy bước tới.
"Tôi không quan tâm mấy người nghĩ thế nào, nhưng tôi tuyệt đối không tin Tiểu Vư là loại người mà nhóm chat nói đến. Còn các cậu thì sao?" Triệu Nhược Nam là người đầu tiên lên tiếng.
"Đương nhiên chúng tôi cũng không tin rồi!"
"Đúng vậy! Nhưng mấy người trong nhóm chat nói khó nghe quá, dựa vào ẩn danh là cứ thế bôi nhọ Tiểu Vưu!"
"Mấy kẻ đó toàn là ghen tị thôi! Nếu thực sự là bám đại gia, thì ai lại phải tăng ca đến hai phần ba thời gian mỗi tháng? Nếu thực sự là bám đại gia, thì ai lại chấp nhận suốt ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm kín mít với mùi hóa chất nồng nặc như thế?"
"Tiểu Vưu, rốt cuộc em và Tổng giám đốc Lương có quan hệ gì?" Đến thời điểm này, dù sắc mặt Chương Lê có phần căng thẳng, nhưng theo bản năng, cô vẫn đứng về phía học trò của mình.
Thực ra, trong suốt quá trình xét duyệt hạng mục Dịch phẩm, Chương Lê không phải không nhận ra một vài dấu hiệu, nhưng cô chỉ cho rằng đó là sự thử nghiệm, thăm dò lẫn nhau giữa hai người trẻ có thiện cảm. Điều này không vi phạm quy định nào.
Huống hồ, toàn bộ quá trình xét duyệt chỉ kéo dài một tuần, Chương Lê không nghĩ họ có thể tiến triển nhanh đến vậy, nên cũng không quá để tâm.
Vưu Tình đáp: "Anh ấy là bạn trai cũ của em."
"Hả? Hóa ra đã từng hẹn hò rồi à?"
Chương Lê thoáng bất ngờ, nhưng nhanh chóng phân tích: "Nếu chỉ là một mối quan hệ nam nữ bình thường, vậy thì chuyện này dễ xử lý. Chỉ là, dù sao anh ấy cũng là tổng giám đốc của Dịch phẩm, còn em lại là người xét duyệt hạng mục..."
Vưu Tình giải thích: "Lúc xét duyệt hạng mục, bọn em đã chia tay rồi."
Đang nói dở, có người gõ cửa phòng làm việc của Chương Lê. Đó là tổ kiểm toán nội bộ của GSG, họ muốn đưa Vưu Tình đi để thẩm vấn.
Chiều tối, Lương Tây Triều rời khỏi một hội nghị xúc tiến đầu tư.
Anh đang định đến đón Vưu Tình tan làm để cùng đi ăn tối.
Nhưng điện thoại của Phó Thanh đã gọi tới trước.
Cô ta chỉ nói đúng hai câu: "Hóa ra cô gái mà anh thích làm việc ở GSG à?"
Câu thứ hai là: "Cô ấy gặp chuyện rồi, anh có biết không?"