Đêm Nồng Tình Ý - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-04-30 10:32:12
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay khi nghe thấy tiếng bà, Vưu Tình lập tức muốn giấu Lương Tây Triều đi, lời nói suýt nữa đã vọt ra khỏi miệng.

Tuy nhiên, khi ánh mắt của họ giao nhau, cô không hiểu sao lại không thể thốt ra lời. Lương tây Triều không phải người hay trốn tránh, và hơn nữa, như vậy có vẻ không tôn trọng anh.

Nhạc Bình bước vào, Vưu Tình liền đứng dậy khỏi ghế sofa, kéo ống quần xuống để che lớp thuốc mỡ trên mắt cá chân, không để bà nhìn thấy.

"Bà ngoại."

"Tình Tình, sao hôm nay con về sớm thế?"

Phòng khách nhỏ như vậy, Nhạc Bình ngay lập tức chú ý đến Lương tây Triều. "Cậu là ai vậy?"

Vưu Tình không thay đổi sắc mặt, trả lời: "Đây là đồng nghiệp của con. Anh ấy tiện đường nên đưa con về, con mời anh ấy vào nhà ngồi một chút, uống nước."

Lương Tây Triều nhướn mày.

"Đồng nghiệp à?" Nhạc Bình nhìn anh, ánh mắt có phần dò xét.

"Chào bà, cháu là đồng nghiệp của Tình Tình. Bà có thể gọi cháu là Tây Triều," Lương Tây Triều liền tiếp nhận vai trò mới một cách dễ dàng, giọng nói vô cùng lịch sự: "Lần đầu đến thăm mà không chuẩn bị quà, thật ngại quá."

Vưu Tình: "……"

Tây Triều là ai vậy?

Cậu ta gọi là Tình Tình?

"Tiểu Lương à, chào cháu, chào cháu." Trên mặt Nhạc Bình lập tức lộ ra vài phần tươi cười. "Không cần phải khách sáo thế đâu, đứa trẻ này khách sáo ghê đó."

Lương Tây Triều, một khi đã giả vờ ngoan ngoãn khiêm tốn thì thật không ai bì kịp. Bộ dạng hiện tại của hắn chẳng khác nào một con sói già khoác lên mình lớp da thỏ. Theo cách nói của quê nhà bọn họ ở Khánh Châu, thì chàng trai này không chỉ có vẻ ngoài tuấn tú, mà còn luôn cười tủm tỉm, nhìn là thấy dễ mến.

Dáng vẻ khiêm nhường như một quân tử này chính là điều mà lão gia nhà họ Lương đã mong chờ từ khi đứa con trai thứ năm của ông ra đời. Nhưng ai ngờ thằng nhóc này càng lớn càng ngang tàng, không sợ trời không sợ đất. Giờ mà để những người khác trong nhà họ Lương nhìn thấy bộ dạng này của anh, e rằng ai nấy cũng sẽ tròn mắt kinh ngạc.

Nhạc Bình đã bắt đầu hỏi Lương Tây Triều rằng anh làm nghề gì, bao nhiêu tuổi, quê quán ở đâu.

Vưu Tình sợ anh lại nói linh tinh gì đó, vội vàng đổi chủ đề: "Ngoại ơi, không phải hôm nay bà đi du lịch cùng cơ quan sao? Sao lại về rồi?"

"À đúng rồi!" Nhạc Bình vỗ tay một cái. "Bà về lấy chứng minh thư, quên mang rồi!"

Bà vội vàng đi vào phòng mình. "Tình Tình, cái mũ lần trước con mua cho bà để đâu rồi? Giúp bà tìm đi, bà muốn đội nó đi đây!"

"Vâng ạ."

Vưu Tình đáp, nhưng vừa nhấc chân lên liền không nhịn được mà nhíu mày.

"Đừng động." Lương Tây Triều lập tức đè cô lại, hạ giọng nói, "Ở đâu, để anh đi lấy."

Vưu Tình liếc hắn một cái, do dự.

"Ngoan, không muốn để bà ngoại phát hiện thì phối hợp với anh đi."

"... Ở giá treo đồ phía sau cửa phòng em."

Bảo sao cô không chịu nói ngay.

Lương Tây Triều giơ tay khẽ chạm lên mặt cô, "Yên tâm, lấy mũ xong anh sẽ ra ngay, không nhìn lung tung đâu."

"Có nhìn cũng chẳng sao."

"Ồ?"

"Vậy nếu anh không chỉ muốn nhìn thì sao?"

"Còn muốn gì nữa?"

"Anh khá hứng thú với giường của em đấy."

Lông mày Vưu Tình khẽ giật, "Chẳng phải anh nói phòng anh không lắp camera sao?"

Lương Tây Triều nghiêng đầu, vẻ mặt ung dung: “Ạnh chỉ tiện miệng nói vậy thôi. Nhưng xem ra, hôm đó em vào phòng cũng có hứng thú với giường của anh rồi nhỉ?”

Vưu Tình lặng lẽ quay mặt đi: “Em không có.”

Lương Tây Triều nhìn cô đầy ẩn ý.

“... Mau đi lấy đi.” Cô giục.

Trước khi Nhạc Bình tìm được chứng minh thư, Lương Tây Triều đã cầm mũ ra.

“Tiểu Lương, xin lỗi cháu nhé, bà đang vội nên không tiếp đãi chu đáo được.”

“Không sao ạ.”

Lương Tây Triều cười nói: “Chỉ là, cháu nghe Tình Tình bảo bà nấu ăn rất ngon, tiếc quá, hôm nay không có cơ hội thưởng thức.”

“Ôi dào, có gì đâu, hôm khác cháu lại đến, bà nấu cho mà ăn!” Nhạc Bình cười tươi, “Tình Tình ít bạn, cũng hiếm khi dẫn ai về nhà chơi, Tiểu Lương, cháu phải thường xuyên đến đấy nhé.”

Lương Tây Triều khẽ gật đầu: “Chắc chắn rồi ạ.”

Vưu Tình: “...”

“Bà ơi, để cháu tiễn bà.”

Lương Tây Triều liếc Vưu Tình một cái, ra hiệu cho cô đừng cử động lung tung, sau đó đi theo Nhạc Bình ra ngoài, vừa nói chuyện vừa thu hút sự chú ý của bà.

Quay lại, anh giơ tay khẽ véo cằm cô: “Định cảm ơn anh thế nào đây?”

“Cảm ơn.”

“Chỉ cảm ơn suông vậy thôi?”

“Vậy anh muốn gì?”

Lương Tây Triều nhìn cô: "Cho anh ngủ đi."

"..."

Anh bổ sung: "Ở đây."

"?"

Vưu Tình ngước mắt nhìn hắn, hỏi ý gì.

"Em đi lại không tiện, anh sẽ làm cây gậy cho em, hiểu chưa, Tình Tình?"

"Không dám nhận phúc phần này, cũng đừng gọi em là Tình Tình." Cô thản nhiên nói, "Hơn nữa, em chỉ trật chân một chút, không sao cả."

Lương Tây Triều híp mắt, lùi lại ba bước: "Nếu em có thể bước đến trước mặt anh mà không nhíu mày chút nào, anh sẽ tin em không sao."

DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung

"Được." Vưu Tình đồng ý.

Về khoản giữ mặt lạnh, cô là cao thủ. Dù đau thế nào, cô vẫn nhịn được.

"Rồi."

Nhưng ngay khi cô vừa nhấc chân mà còn chưa đặt xuống bước đầu tiên, anh đột nhiên mở miệng: "Em không cần đi, tôi đi."

Vưu Tình còn chưa kịp phản ứng trước hành động dứt khoát của anh, quay đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy bóng lưng Lương Tây Triều sải bước rời đi.

Trong khoảnh khắc ấy, phòng khách vốn trở nên chật chội vì sự xuất hiện của anh cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh như cũ.

Không gian trống trải bỗng có thêm một chút cô quạnh.

Vưu Tình cúi người ngồi lại xuống sofa, lặng lẽ suy nghĩ một lúc.

Ánh hoàng hôn cuối cùng khuất dần nơi chân trời, màn đêm tràn lên. Trong phòng tắm, cô đứng dưới vòi sen mà đầu óc lại mơ màng, dòng nước ấm áp chảy xuống bờ vai.

Tắm xong, cô chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm. Không biết có phải do nước tắm quá nóng hay không, mà mắt cá chân chợt nhói lên từng cơn.

Bác sĩ ở phòng khám hình như có dặn cô phải chườm lạnh, nhưng cô quên mất, mà trong nhà cũng chẳng có túi đá.

“Cộc cộc-”

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Đêm khuya một mình, phản ứng đầu tiên của Vưu Tình là cảnh giác. Cô không lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Người bên ngoài dường như đoán được suy nghĩ của cô, ngay giây tiếp theo liền cất giọng:

"Là anh, đồng nghiệp Tiểu Lương của em đây."

Giọng điệu lêu lổng, trêu chọc.

"..."

Anh ba tuổi chắc?

Vưu Tình chậm rãi bước đến mở cửa, khóe môi vô thức hơi cong lên.

Cánh cửa vừa mở ra, cơn gió đêm ùa vào khiến cô khẽ rùng mình, lúc này mới chợt nhớ ra mình vừa tắm xong, chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ.

Lương Tây Triều thuận tay đóng cửa lại, lập tức ngửi thấy mùi hương tươi mát của sữa tắm thoang thoảng trên người cô. Ở xương quai xanh của cô thậm chí còn đọng lại một giọt nước chưa kịp lau khô.

Muốn giúp cô l.i.ế.m đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/dem-nong-tinh-y/chuong-43.html.]

Anh quá rõ bên dưới lớp vải bông đơn giản ấy là thân hình quyến rũ thế nào.

Cổ họng Lương Tây Triều khẽ động, anh hắng giọng một cái, động tác thuần thục bế cô lên đặt lên sofa.

Anh ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nhấc chân cô đặt lên đùi mình, quan sát kỹ, quả nhiên vết thương vẫn còn sưng đỏ.

Lông mày Lương Tây Triều cau lại.

Vưu Tình không hỏi anh vì sao quay lại. Rõ ràng đã đi rồi mà? Cũng không hỏi bây giờ anh định làm gì. Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Vốn dĩ cô đã ít nói, mà Lương Tây Triều cũng không thấy chán. Trái lại, anh còn cảm thấy ánh mắt cô lúc này cứ như đang nghiên cứu học thuật, nhìn anh chằm chằm trông đến là đáng yêu.

Cô cứ thoải mái mà nghiên cứu, trái tim anh vững vàng, đủ sức chịu đựng mọi sự nghiền ngẫm, suy tư của cô.

Trên người Lương Tây Triều đã đổi sang bộ đồ khác. Thì ra cái gọi là "đi" khi nãy chính là tìm một chỗ tắm rửa sạch sẽ.

Tay anh còn cầm theo một chiếc túi, bên trong là túi chườm đá.

"Sẽ hơi lạnh đấy, ráng chịu một chút."

Lương Tây Triều lấy khăn quấn quanh túi chườm đá rồi đặt lên chỗ bị thương của cô.

"Có khó chịu không?" Anh nghiêng đầu hỏi.

Vưu Tình lắc đầu.

"Tự mặc áo khoác vào." Lương Tây Triều liếc chiếc áo khoác đặt trên sofa, dặn dò.

"Ừm." Cô cầm lên khoác lên vai.

Lương Tây Triều nhẹ nhàng kéo ống quần cô lên tới bắp chân. Nơi đó mịn màng đến mức khiến anh nhớ lại những lần trên giường, anh nâng chân cô lên vai, thích nhất là cắn mút chỗ da thịt mềm mịn ấy, rồi từng chút một xâm nhập sâu hơn.

Ngón cái và các khớp xương tay anh chậm rãi siết lấy cổ chân cô, từng chút một xoa bóp, vuốt ve đầy lưu luyến.

Vưu Tình sao có thể không biết anh đang nghĩ gì. Nhưng cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm nhiên, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình TV phía trước.

Không ai lên tiếng, nhưng không gian nhỏ bé này lại vô tình được lấp đầy bởi thứ cảm xúc mang tên "đồng hành".

Trên màn hình, chương trình tin tức quốc tế xen kẽ giữa tiếng Trung và tiếng Anh, giọng đọc của nữ MC tao nhã, điềm tĩnh, từng câu từng chữ đều mang hiệu ứng ru ngủ.

Mi mắt Vưu Tình dần khép lại, đầu cô nghiêng sang phải, nhưng ngay khoảnh khắc sắp ngã xuống, có người đã đỡ lấy, để cô dựa trở lại.

Cơn buồn ngủ kéo tới, bên tai cô mơ hồ vang lên tiếng cười trầm thấp:

"Tin tưởng anh đến vậy sao?"

Cúi mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng, ánh mắt Lương Tây Triều trầm tối, sâu thẳm như thể muốn dùng ánh nhìn mà lột sạch cô ra.

Khóe mắt thoáng thấy cổ chân cô vẫn còn sưng, anh biết nếu giờ mà làm gì thêm, thì anh đúng là tên chẳng ra gì.

Chườm đá xong, anh bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.

Ban nãy anh thực sự không nhìn lung tung, chỉ lấy mũ rồi đi ra. Nhưng bây giờ, sau khi đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận, anh mới bắt đầu thản nhiên quan sát xung quanh.

Phòng cô không lớn, nhưng sáng sủa, sạch sẽ. Trong phòng chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo và một bàn học, đồ đạc không nhiều, nhưng từng chi tiết đều mang hơi thở cuộc sống—chiếc bookmark hình lá phong làm thủ công trên bàn, chậu cây xanh mướt trên bệ cửa sổ, móc cửa treo một chú thỏ bông nhỏ.

Chỗ nào cũng ổn, chỉ có một thứ khiến anh hơi nheo mắt—chiếc giường đơn rộng 1m3.

Món đồ này đáng ra nên bị vứt xó trong tiệm nội thất.

Khoảnh khắc đèn phòng ngủ tắt, Vưu Tình mở mắt ra.

Không thể nói là cô chưa ngủ say. Lúc dựa vào lòng Lương Tây Triều, cô thực sự rất buồn ngủ.

Nhưng ngay khi được đặt xuống giường, cô liền tỉnh táo.

Mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

Năm phút, mười phút.

Cô hất chăn, xuống giường.

Phòng khách không bật đèn, Vưu Tình không may đá trúng một cái ghế.

Tiếng động quá lớn, làm Lương Tây Triều - đang tựa vào sofa - giật mình:

"Sao lại ra đây?"

"Muốn uống nước."

"Muốn uống nước sao không gọi anh?" Anh cau mày, ngồi xuống kiểm tra chân cô, "Đá trúng có đau không?"

Vưu Tình lắc đầu. Chiếc ghế nhựa vốn nhẹ, va vào cũng không đau, chỉ là gây ra tiếng động lớn.

Ánh mắt cô lướt qua công tắc đèn trên tường.

Vừa rồi, Lương Tây Triều gần như ngay lập tức chạm tới công tắc, phản ứng nhanh đến mức khiến người ta có cảm giác anh còn quen thuộc căn nhà này hơn cả cô.

Anh rót cho cô nửa cốc nước ấm. Cô uống xong, chậm rãi nói:

"Lương Tây Triều, đừng ngủ trên sofa nữa."

"Lại muốn đuổi anh?"

"Không phải."

Nói xong, cô đặt ly xuống, tập tễnh quay người định về phòng.

Chưa đi được hai bước, cả người đã bị bế bổng lên - cô ôm lấy anh như gấu koala vậy.

Cảm giác này khiến cô hơi không quen, may mà khoảng cách chẳng xa.

Chiếc giường 1m3, hai người gần như không có một kẽ hở, chặt chẽ áp sát vào nhau.

Lương Tây Triều dứt khoát vòng tay ôm lấy cô, để cô tựa vào n.g.ự.c mình mà ngủ.

Lúc này, anh lại cảm thấy chiếc giường 1m3 đúng là một món đồ tuyệt vời.

"Lương Tây Triều, vừa nãy anh thực sự định ngủ ngoài sofa cả đêm?"

"Không ngủ. Sofa nhà em còn chưa dài đến 1m8."

Cũng đúng. Cô quên mất, chiếc sofa đó là mua lại từ chợ đồ cũ, chỉ dài có 1m5.

Với thân phận của anh, việc ngủ trên chiếc sofa nhỏ bé đó có lẽ là thử thách khắc nghiệt nhất từ trước đến nay.

Đêm khuya yên tĩnh.

Không ai ngủ cả.

Cơ thể trưởng thành, chạm vào nhau.

Lồng n.g.ự.c anh rắn chắc, còn cô thì... không mặc nội y khi ngủ.

Cô tựa đầu lên n.g.ự.c anh, hơi thở mềm mại phả vào xương quai xanh, nơi yết hầu của anh.

Ánh mắt Lương Tây Triều tối dần.

Vưu Tình hơi dịch ra sau.

Bàn tay anh ấn cô trở lại, siết chặt vòng eo.

Anh áp sát, để cô cảm nhận rõ ràng hơn.

"Em có trốn cũng vô ích."

Trong bóng tối, Vưu Tình hơi cử động.

Hơi thở của Lương Tây Triều lập tức trở nên nặng nề.

Anh thích nhất đôi tay của cô - trắng trẻo, thon dài, lòng bàn tay mềm mại. Anh đã từng hôn, từng cắn.

Bây giờ, chính đôi tay ấy đang nắm lấy anh.

Lý trí của anh bị ma sát giữa lòng bàn tay cô đến mức chỉ còn lại một chút mong manh.

Giọng Lương Tây Triều khàn đặc, hỏi cô:

"Em tự muốn làm vậy, hay chỉ là để cảm ơn anh?"

"Có khác biệt sao?"

"Có."

"Lương Tây Triều."

"Ừ?"

Cô hơi vụng về, mượn bóng tối che giấu mọi cảm xúc dâng trào trong lòng.

"Là vì anh là Lương Tây Triều."

"Câu trả lời này, anh hài lòng chứ?"

 

Loading...