Đêm Nồng Tình Ý - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-04-30 10:26:45
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong xe lập tức trở nên yên tĩnh.
Tách biệt bởi âm thanh bên ngoài, trong xe và ngoài xe dường như là hai thế giới khác nhau.
Vưu Tình cúi mắt.
Cô nhìn thấy sống mũi cao thẳng của Lương Tây Triều, mí mắt mỏng cùng hàng lông mi đen nhánh. Khuôn mặt anh hoàn mỹ, nhìn từ góc nào cũng khiến người ta say mê.
Anh luôn giữ chặt eo cô, khiến cô có thể cảm nhận rõ ràng yết hầu của anh đang trượt lên xuống, hơi thở nóng bỏng dần trở nên trầm đục, xuyên qua lớp áo len của cô, chậm rãi truyền vào.
Vị trí quá mức nhạy cảm.
Một cơn sóng gợn nhẹ dâng lên, Vưu Tình không kìm được mà ngửa cổ ra sau, đồng thời đưa tay nhẹ nhàng đẩy anh, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Lương Tây Triều, đủ rồi.”
“Cho anh ôm thêm một chút nữa.” Lương Tây Triều không những không buông, mà còn siết chặt hơn.
Sự gò bó, chèn ép, không cần nói cũng đủ hiểu.
Vưu Tình cắn môi.
Đúng lúc này, Nhạc Bình từ cổng khu dân cư đi vào. Uông Tình nhìn thấy qua cửa sổ xe, lập tức dồn hết sức đẩy Lương Tây Triều ra.
“Bà ngoại em về rồi, em phải đi đây.”
“Đợi đã.”
Lương Tây Triều nắm lấy tay cô khi cô định mở cửa xe, kéo cô trở lại:
“Nếu em thật sự sợ bị bà nhìn thấy, thì bây giờ càng không nên xuống.”
Chiếc xe của Lương Tây Triều cùng biển số đều quá mức nổi bật, hơn nữa còn là màu bạc kim loại hiếm thấy, vô cùng bắt mắt.
Chỉ trong khoảnh khắc ngước mắt lên, ánh nhìn của Nhạc Bình lập tức bị thu hút. Nhìn khẩu hình miệng của bà, dường như còn khẽ “A” một tiếng.
Nếu vừa rồi Vưu Tình thật sự xuống xe, e rằng đã chạm mặt trực diện với Nhạc Bình rồi.
“A Bình, đi chợ về à?”
“Đúng vậy, vừa mới về.”
“Mua gì mà nhiều thế?”
“Mua ít ô mai thôi.” Nhạc Bình giơ túi trong tay lên và nói: “Cháu gái tôi thích ăn, để sẵn trong phòng làm việc cho nó. Bình thường làm việc mệt quá có thể ăn vài viên cho đỡ chán.”
Hàng xóm trò chuyện với Nhạc Bình.
Cũng giống như Nhạc Bình, người hàng xóm rất nhanh chú ý đến chiếc xe của Lương Tây Triều:
“Ơ? Xe này là của người trong khu mình à? Sao trước giờ chưa thấy? Trông có vẻ đắt tiền đấy nhỉ?”
Nhạc Bình gật đầu, đồng tình nói: “Chắc là có người tạm đỗ vào thôi.”
“À đúng rồi, A Bình, mấy hôm trước chị có nói muốn trồng loại dưa gì đó…” Hàng xóm ghé sát lại nói chuyện với Nhạc Bình, hai người nhanh chóng vừa trò chuyện vừa rời đi.
Vưu Tình chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Em phải về nhà rồi.”
“Về nhà anh có được không?”
Lương Tây Triều nắm lấy tay cô, ngước mắt nhìn cô:
“Ở lại với anh một lúc.”
Vưu Tình không nói gì.
Lương Tây Triều tìm đủ mọi lý do:
“Coi như đi thăm Tiểu Quýt đi. Em bận rộn suốt cả tuần, nó chỉ mong cuối tuần em đến chơi với nó thôi.”
Vưu Tình có chút d.a.o động, nhưng vẫn nói:
“Để lần sau đi, em hơi buồn ngủ rồi.”
Dù sao cũng là ngày đầu tiên tập lái, tinh thần cô luôn căng thẳng, bây giờ thực sự có chút mệt mỏi, chỉ muốn đi ngủ một lát.
Lương Tây Triều lập tức nói:
“Nhà anh có giường cho em ngủ.”
Vưu Tình liếc nhìn anh.
“Yên tâm, em ngủ một mình, anh sẽ không vào.”
Lương Tây Triều kiên nhẫn, từng bước thuyết phục:
“Tối anh đưa em về, được không?”
Chiếc McLaren hòa vào dòng xe cộ, Lương Tây Triều xoay vô lăng, thỉnh thoảng hỏi Vưu Tình:
“Hôm nay tập lái thế nào? Cảm giác lần đầu tiên cầm vô lăng ra sao?”
Rồi lại hỏi:
“Sao giờ này em mới về? Không sớm cũng không muộn.”
Vưu Tình đáp:
“Học viên đông, ai đến sớm thì được tập trước. Em đến muộn nên phải chờ.”
Điều này rõ ràng nằm ngoài phạm vi nhận thức của Lương Tây Triều.
Thiếu gia nhíu mày, hỏi:
“Không phải dạy kèm một thầy một trò à?”
“…Không phải, em đăng ký lớp thường, huấn luyện viên cũng rất tốt.”
Lương Tây Triều lại hỏi tiếp:
“Vậy em ăn trưa gì rồi?”
Vưu Tình nói cô ăn ở bãi tập lái.
“Chỗ đó có gì ngon không?”
“Cũng đủ no.”
Vừa dứt lời, bụng cô lại không đúng lúc mà kêu "ọc ọc" hai tiếng.
Bánh mì trong cửa hàng tiện lợi có vị bình thường, Vưu Tình chỉ mua loại nhỏ nhất, uống kèm nước khoáng. Đến giờ thì đúng là đã tiêu hóa hết từ lâu.
Lương Tây Triều cười đầy ẩn ý:
“Cô giáo Tiểu Vưu à, cơ thể của em thành thật hơn miệng em đấy.”
“…”
Vưu Tình hơi mất tự nhiên, đưa tay vén tóc bên tai.
Câu này, Lương Tây Triều từng nói, nhưng khi đó anh gọi cô là "bé cưng", và nơi nói ra câu này là… trên giường.
Trong khoảng dừng đèn đỏ, Lương Tây Triều tranh thủ lấy điện thoại gọi cho dì Trần:
“Muốn ăn gì thì tự nói.”
Lương Tây Triều lấy điện thoại khỏi giá đỡ, đưa cho cô. Vưu Tình đành phải nhận lấy, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Dì Trần, phiền dì nấu giúp cháu một bát mì là được ạ.”
Quãng đường mất hai mươi phút.
Vừa vào cửa, dì Trần đã tươi cười đón chào:
“Ngài Lương, cô Vưu, mì đã nấu xong rồi.”
“Cảm ơn dì.” Vưu Tình nói.
“Qua ăn đi.”
Lương Tây Triều rất tự nhiên, tháo túi trên vai Vưu Tình xuống và treo lên móc ở lối vào.
Dì Trần nấu mì tôm tươi với thịt viên.
Vưu Tình kéo ghế ra, vừa ngồi xuống, Tiểu Quýt đã nhẹ nhàng bước tới.
“Không được làm phiền mẹ con ăn cơm.”
Kết quả, con mèo bị Lương Tây Triều nhanh tay nhấc bổng lên giữa chừng.
“Meo~~~~~”
“Kêu cũng vô ích, theo ba qua đây, ba dẫn con chơi tháp leo mèo.”
Nhìn thấy bốn chân Tiểu Quýt vung loạn xạ, Vưu Tình không nhịn được cười:
“Nó còn nhỏ, chắc chưa leo lên được đâu?”
“Không nhỏ nữa, nó chỉ nhát gan thôi.”
Lương Tây Triều đáp, “Không tin thì lát nữa em cứ xem.”
Vưu Tình liền đổi chỗ ngồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/dem-nong-tinh-y/chuong-40.html.]
Vừa ăn mì, cô vừa nhìn sang bên đó.
Lương Tây Triều nắm một nắm hạt cho mèo, đặt lên bậc thang đầu tiên của tháp leo mèo.
Tiểu Quýt đứng bên dưới kêu mấy tiếng, ngẩng đầu nhìn lên.
Đúng lúc Vưu Tình nghĩ rằng nó chỉ có thể đứng đó thèm thuồng, thì bất ngờ, nó cúi thấp người rồi bật nhảy, một phát lên luôn.
Đôi mắt Vưu Tình sáng lên.
Lương Tây Triều khẽ nâng cằm, liếc nhìn cô:
“Thấy chưa?”
Vưu Tình gật đầu, trên mặt bất giác lộ ra ý cười, đôi mắt cong cong, cả người trông rất thư thái.
Ánh mắt Lương Tây Triều dừng lại trên người cô hồi lâu.
Bất ngờ chạm mắt, Vưu Tình mím môi, thản nhiên thu lại ánh nhìn, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Lương Tây Triều khẽ cười, lúc này mới quay đầu liếc Tiểu Quýt, giọng điệu thong dong:
“Cũng có chút tác dụng đấy. Chọc mẹ mày vui vẻ, xem ra ba mày mua toàn đồ tốt cho mày cũng không uổng công.”
Vưu Tình: “……”
Lương Tây Triều bế Tiểu Quýt xuống, tiếp tục đặt hạt cho mèo để nó nhảy lên:
“Hôm nay luyện trước tầng này đã.”
Vưu Tình vừa ăn mì, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng một người một mèo bên kia, một bát mì mà ăn mất khá lâu.
Dì Trần từ bếp bước ra, cầm bát mì đi rửa sạch.
“Vậy tôi đi trước đây.”
Dì Trần tháo tạp dề xuống, rất tinh ý không làm phiền họ.
Vưu Tình đi về phía phòng khách, vừa ngồi xuống sofa, Tiểu Quýt đã nhanh nhẹn trèo lên theo dọc ống quần cô, chui vào lòng rồi đưa móng ra cào áo len.
Lương Tây Triều cũng ngồi xuống bên cạnh, đưa tay chọc vào đầu Tiểu Quýt:
“Nhóc con chạy nhanh phết nhỉ.”
Cướp chỗ của ba mày rồi đấy.
Thấy Lương Tây Triều không hề tỏ ra chán ghét Tiểu Quýt, Vưu Tình nhớ đến lời bà Đường nói, bèn hỏi thẳng:
“Trước đây, anh không thích mèo đúng không?”
“Ừ, trước đây không thích.”
“Thế bây giờ?”
“Nuôi rồi thì nuôi thôi, làm ba không chê con xấu.”
“…”
“Hơn nữa, em thích nó.”
Lương Tây Triều cong khóe môi, nhấc Tiểu Quýt khỏi lòng cô, đặt trước mặt:
“Nhìn quen rồi cũng thấy ổn, không xấu.”
Vưu Tình: “...Đừng nói nó như thế.”
Cũng may Tiểu Quýt không hiểu tiếng người, không thì đây chẳng khác gì một kiểu “bạo lực gia đình” cả - ông bố nhà giàu nhưng độc miệng.
“Được rồi, không nói nữa.”
Lương Tây Triều dùng mu bàn tay khẽ chạm vào má cô:
“Em không phải nói là buồn ngủ à? Phòng trên tầng, thích phòng nào thì chọn.”
“Còn anh?”
“Một lát nữa anh có cuộc họp video, anh sẽ ở dưới tầng, sẽ không làm phiền em.”
Lương Tây Triều lại đưa tay nắm nhẹ lòng bàn tay cô:
“Lên đi.”
Vưu Tình gật đầu, bước lên lầu.
Vị trí Lương Tây Triều ngồi vừa vặn có thể nhìn thấy tầng hai. Thấy cô trực tiếp lướt qua phòng ngủ chính, anh tiếc nuối nhếch môi, rồi thu lại ánh nhìn.
Phòng khách vẫn còn gần quá, sợ làm ồn đến cô, Lương Tây Triều xách laptop lên, đứng dậy đi ra phòng kính bên ngoài để kết nối cuộc họp video.
—
Chiều muộn, hoàng hôn phủ xuống.
Lương Tây Triều gập máy tính lại, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, đưa tay xoa nhẹ chân mày đang mệt mỏi.
Điện thoại đặt trên bàn đổ chuông.
Đầu dây bên kia, Lục Bạc Niên kéo giọng hét lên:
“Về rồi phải không? Tối qua đây làm vài ly đi!”
“Không đi.”
Lương Tây Triều hờ hững, giọng điệu chẳng có chút hứng thú nào.
“Đừng vội từ chối mà, buổi tụ tập của Văn Nghiệp đấy. Cậu ta dẫn theo cả vợ chưa cưới, tiện thể công bố ngày cưới luôn. Cậu là kẻ cô đơn lẻ bóng, đến hít chút hỷ khí đi?”
Lương Tây Triều khẽ cười khẩy:
“Cô đơn lẻ bóng là cậu, ông đây có bạn gái.”
Lục Bạc Niên cao giọng:
“Ồ? Vưu Tình đồng ý quay lại với cậu rồi?”
“Chưa.” Lương Tây Triều đáp.
“Hả?”
Lục Bạc Niên còn tưởng mình nghe nhầm, cũng thực sự mở rộng tầm mắt:
“Người ta còn chưa đồng ý quay lại với cậu, cậu tính là có bạn gái kiểu gì?”
“Chưa quay lại với chuyện tôi coi cô ấy là bạn gái của tôi, không có gì mâu thuẫn cả.”
“…”
Lục Bạc Niên nghẹn lời, không nhịn được giơ ngón cái qua điện thoại:
“Được, cậu đỉnh đấy!”
Lục Bạc Niên lười biếng nói:
“Vậy thì dẫn luôn cô bạn gái chưa chính thức quay lại của cậu theo đi.”
Dẫn theo.
Rất nhiều chuyện trước đây Lương Tây Triều chưa từng nghĩ kỹ, nhưng chữ “dẫn” thực ra lại mang tính cá nhân rất mạnh.
Trước đây, chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại, cô gái nhỏ liền phải bỏ dở mọi việc đang làm, mặc anh muốn đưa đi đâu thì đưa.
Cô không hờn giận cũng không phản kháng, rất ngoan ngoãn mà đi theo anh.
Nhưng thực ra, phần lớn thời gian, cô đều không muốn.
Một số hình ảnh thoáng qua trong tâm trí.
Trong phòng bao, khói thuốc, rượu chè lẫn lộn đủ mùi tạp nham, cô gái nhỏ từ đầu còn hơi nhíu mày, về sau thì sắc mặt dần trở nên bình thản.
Mỗi lần như vậy, cô đều ngồi yên lặng trong góc sofa, không nói chuyện với ai, chỉ ngồi đó, chờ anh đánh bài xong, chờ anh đưa cô đi.
Thật thật giả giả, đã từng, trong đôi mắt trong trẻo ấy, rõ ràng từng có tình ý dành cho anh.
Một cảm giác chua xót kỳ lạ từ cổ họng trào lên, Lương Tây Triều chậm rãi nuốt xuống, nhắm mắt lại.
“Alo? Còn đó không? Có đi không đấy? Sao im re vậy?”
“Cúp đây.”
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
Lương Tây Triều dứt khoát ngắt điện thoại, đứng dậy.
Lên đến tầng hai, anh chậm bước lại, sợ đánh thức cô gái nhỏ của mình.
Đi ngang qua phòng ngủ chính, bước chân anh chợt khựng lại.
Quay đầu, Lương Tây Triều đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa phòng ngủ chính đang khép hờ.
Giữa giường có một khối nhỏ nhô lên.
Cô gái nhỏ nằm nghiêng khi ngủ, cao một mét bảy, không tính là thấp, đôi chân dài, cánh tay dài đều co lại, cứ thế lặng lẽ nằm trên giường của anh.
Ánh mắt Lương Tây Triều trầm sâu mà nóng rực, không biết bản thân đã đứng trước cửa nhìn bao lâu, rồi mới nhấc chân bước vào.