Đêm Nồng Tình Ý - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-04-30 10:24:11
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 37: Bố giàu, mẹ xinh đẹp
Khách mời đặc biệt sẽ không ở lại cho đến khi kết thúc buổi tiệc, Vưu Tình nhìn quanh một lượt hội trường, không thấy ai, bèn nghĩ rằng Lương Tây Triều đã rời đi từ lâu.
Lên xe của một đồng nghiệp cùng đường, cô bỗng nhận được tin nhắn của anh, hỏi cô đang ở đâu.
【Tôi đi xe của đồng nghiệp rồi.】
Cô vừa gõ xong, lúc ấn gửi lại chần chừ vài giây.
Trước đây, nếu Lương Tây Triều thấy tin nhắn này, anh chắc chắn sẽ không vui, anh sẽ bắt cô lập tức yêu cầu tài xế dừng lại rồi cho người đến đón cô về bên anh.
Nhìn chằm chằm vào đèn tín hiệu giao thông trước mắt, Vưu Tình lẩm nhẩm số chữ trong đầu.
Đèn xanh bật lên, điện thoại rung lên, cô nhìn xuống.
L: 【Được.】
Vưu Tình nhìn vào chữ duy nhất này, có chút bất ngờ.
Xe dừng lại ở cửa khu chung cư, Vưu Tình cảm ơn rồi tháo dây an toàn xuống xe.
“Đừng khách sáo mà.” Đồng nghiệp nữ cười cười vẫy tay chào tạm biệt.
Vưu Tình đứng tại chỗ nhìn xe cô ấy rời đi, suy nghĩ một chút về việc mình cũng nên lên kế hoạch thi bằng lái xe.
Nhà của Vưu Tình nằm ở khu bên trong của khu chung cư, cô phải đi qua một bãi đậu xe ngoài trời.
Lúc này đã rất muộn, lại thêm thời tiết lạnh, không có ai đi bộ, xung quanh chỉ còn những ngọn đèn đường cô đơn lặng lẽ sáng, không khí hơi yên tĩnh.
Chính trong không gian tĩnh lặng này, Vưu Tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lương Tây Triều dựa vào chiếc xe bên cạnh.
Cô đứng bất động vài giây, rồi mới bước lại gần.
“Anh sao lại… ở đây?” Mới mở miệng đã thấy hơi thở của mình bốc lên trong không khí lạnh, lúc này nhiệt độ rất thấp.
Lương Tây Triều mặc một chiếc áo khoác dài bằng cashmere màu đen, hai tà áo mở rộng bao bọc cả cơ thể cô, nguồn nhiệt từ anh truyền sang cô hoàn toàn.
“Không có cách nào khác, vốn dĩ anh định đưa em về, ai ngờ lại bị người khác nhanh chân hơn, đành phải đến điểm cuối đợi em rồi.”
Thì ra anh nói “được” là ý này.
Tôn trọng lựa chọn của cô trước, rồi sau đó dùng cách của anh để đòi lại những gì mình muốn, ví dụ như, một cái ôm ấm áp trong đêm đông lạnh giá này.
Cả người cô bị anh ôm chặt, chỉ có thể nâng tay lên vỗ nhẹ vào lưng anh, nói: “Muộn rồi, anh về đi.”
“Ừm.” Lương Tây Triều cúi đầu, cọ nhẹ vào cổ cô, đáp lại một cách ấm áp.
Mặc dù anh thật sự không muốn về ngay hoặc nói đúng hơn, anh muốn ôm cô lên xe, đưa cô về nhà anh.
Với cái lạnh thế này, lẽ ra hai người nên cùng nhau ngủ.
Trước kia, điều này chắc chắn đã được thực hiện rồi nhưng bây giờ không thể, anh không sẽ không chỉ nghĩ đến chỉ mình vui theo ý mình nữa.
Lương Tây Triều xoa đầu cô, tay trượt xuống, nắm nhẹ vào cổ nhỏ của cô, ánh mắt và tay anh dường như không muốn rời khỏi cô một giây nào.
Giống như đã hấp thụ đủ dinh dưỡng, Lương Tây Triều thẳng người dậy, đứng đúng vị trí có ánh sáng ngược, nét mặt lại trở về với vẻ kiêu ngạo, cứng rắn.
“Để anh đưa em tới cửa rồi đi.” Anh nói.
Vào giờ này bà ngoại cô chắc chắn đã ngủ, Vưu Tình suy nghĩ một chút, gật đầu.
Lương Tây Triều trong vài giây ngập ngừng của cô đã hiểu được nỗi lo của cô.
“Thế là sợ bà ngoại em nhìn thấy anh sao?” Một câu hỏi thoạt nghe vô tình nhưng thực sự gợi lại một mâu thuẫn đã từng xảy ra giữa họ.
Trước kia, Vưu Tình tất nhiên là sợ nhưng bây giờ…
“Đi thôi.” Lương Tây Triều dường như không quá bận tâm đến vấn đề này, ôm vai cô, đưa cô tới cổng sân nhỏ.
Đèn con thỏ vẫn sáng trong đêm tối.
Bà Nhạc Bình biết cháu gái thích nó, cứ tối đến là lại bật đèn con thỏ lên.
Lương Tây Triều thuần thục như thể về nhà mình, mở then cửa sân nhỏ, nhẹ nhàng đẩy cô vào, rồi đóng cửa lại, cài then.
Chỉ cách một cánh cửa, Lương Tây Triều đứng im nhìn cô: “Trước đây cũng không phải anh chưa từng đưa em về nhưng luôn cảm thấy đêm nay không giống.”
Vưu Tình cũng nhìn anh, khẽ gật đầu.
Cô đại khái hiểu anh đang nói gì.
Trước đây, anh đã đưa cô về trường, đưa cô đi viện dưỡng lão, đưa cô đến nhà dạy kèm.
Lúc đó, anh từ trong lòng đã khẳng định mình là chủ sở hữu của cô, vì vậy anh không lo lắng việc cô sẽ rời đi và không trở lại.
Nhưng bây giờ khác rồi, cô thuộc về chính mình, cô trở về nhà của mình, giữa họ không chỉ là một cánh cửa sân này.
Vưu Tình dừng lại dưới mái hiên, lấy chìa khóa ra định mở cửa, rồi quay lại nhìn bóng dáng Lương Tây Triều khuất xa.
Bóng dáng này giống như đêm hôm ấy, vừa giống lại vừa khác, tối nay anh rõ ràng không phải là cô đơn mà là tràn đầy nhiệt huyết.
Buổi trưa, Ngải Mễ đến gần tòa nhà GSG để làm việc và tiện thể hẹn Vưu Tình ăn trưa.
Trong lúc trò chuyện, Ngải Mễ không thể không hỏi về tình trạng mối quan hệ giữa cô và Lương Tây Triều.
Vưu Tình suy nghĩ một chút, rồi kể lại sự việc đêm hôm đó tại buổi tiệc, dĩ nhiên, chỉ nói về một nụ hôn.
“Vậy là hai người từ mối quan hệ cũ tiến tới một mối quan hệ rộng mở hơn sao?”
“Rộng mở…”
“Có thể, coi như vậy đi.”
Ngải Mễ cười nhẹ hai tiếng, “Đúng như chị nghĩ, chị biết ngay là Lương tổng vừa gặp em là không thể kiềm chế được.”
Vưu Tình dừng lại một lúc, “Thật ra, anh ấy còn nói một vài điều khác nữa.”
“Cái gì khác? Có phải anh ta bàn về số lần trong tuần không?”
“Anh ấy nói là muốn theo đuổi em.”
“Phụt——”
Ngải Mễ suýt phun ngụm sữa nóng ra, nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc: “Không phải chứ, anh ta? Em? Hai người sao lại vừa mãnh liệt vừa thuần khiết như vậy?”
“……”
Ngải Mễ lạnh lùng đáp: “Không hổ là trời sinh đôi!”
“……”
“Được rồi, nói chuyện nghiêm túc đi, vậy bây giờ em nghĩ sao?”
Vưu Tình nhấp một ngụm trà rồi lắc đầu.
Nếu Lương Tây Triều nói sẽ theo đuổi cô, thì mối quan hệ giữa hai người sẽ nghiêng về phía cô nhiều hơn, với tính khí thiếu gia của anh liệu có thể kiên nhẫn được bao lâu chứ.
Chưa biết chừng, một ngày nào đó, anh sẽ mất kiên nhẫn, cảm thấy chán và cuối cùng vẫn sẽ làm theo cách của riêng anh.
“Em trước hết đừng nghĩ quá nhiều.” Ngải Mễ vung tay trước mặt cô, “Chị chỉ hỏi ba câu, em chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi.”
Vưu Tình ngay lập tức ngồi thẳng dậy, “Em nghe đây.”
“Câu hỏi đầu tiên, em không phản cảm khi anh ta theo đuổi em, đúng không?”
Vưu Tình suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Được, câu thứ hai, khi ở bên anh ta, phần lớn thời gian em cảm thấy an toàn?.”
Vưu Tình suy nghĩ rồi gật đầu.
“Câu cuối, khi ở bên anh ta, làm với anh ta em thấy rất thoải mái?.”
Vưu Tình đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Ngải Mễ lập tức đưa ra kết luận: “Ba câu này đều là lợi ích cho em, em đều gật đầu thì chẳng phải chuyện đơn giản rồi sao.”
“Còn những thứ khác, em đừng nghĩ quá nhiều, em cũng không thể có kết quả ngay được, cứ chờ xem anh ta làm gì đã.”
Ngoài tình cảm ra, những vấn đề như sự khác biệt gia thế, sự hòa hợp tính cách… đó là những thứ phải xem xét sau.
“Hoặc là hai người cùng nhau đối mặt, nhường nhịn nhau mà hòa hợp, hoặc là lại chia tay, dù sao thì hai người đã chia tay một lần rồi, quy trình quá quen thuộc!”
Vưu Tình: “……”
Với việc Lương Tây Triều đã nói rõ là muốn yêu cô, chắc chắn anh sẽ không để cô phải chịu thiệt thòi. Ngải Mễ trong ánh mắt lộ ra một chút ghen tị chân thành.
Nếu như lúc trước tên khốn Lục Bạc Niên kia cũng chịu làm vậy với cô, dù chỉ mười phần trăm thôi…
Đột nhiên, đứa bé trong bụng Ngải Mễ đá một cái, cô đưa tay sờ bụng mình, nghĩ đến người cha của đứa trẻ, ánh mắt nuối tiếc tan đi, khuôn mặt nở nụ cười.
Vưu Tình như thể đã nghĩ thông suốt điều gì đó, nhìn cô rồi nói: “Hôm nay để em mời.”
Ngải Mễ: “Vậy chị sẽ gọi thêm một phần mousse nhài nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/dem-nong-tinh-y/chuong-37.html.]
Vưu Tình gật đầu, “Hai phần.”
Cả buổi chiều, Vưu Tình đều ở trong phòng thí nghiệm, khi trời tối, cô mới ra ngoài. Trên điện thoại có khá nhiều tin nhắn chưa đọc từ mọi người.
Trong đó có một tin nhắn từ Lương Tây Triều gửi cách đây vài giờ, hỏi cô mấy giờ tan ca.
Mấy ngày nay, cô thực sự quá bận, thường phải lâu sau mới trả lời, nhưng trong từng dòng chữ của anh cũng không hề thể hiện sự khó chịu vì bị chậm trễ.
Tối thứ Sáu, cuối cùng cô cũng có thời gian rảnh.
Tắm xong, Vưu Tình ngồi trước bàn học, vừa sấy tóc, màn hình điện thoại đang sạc sáng lên.
L: [Tìm được một món đồ nhỏ trong gara.]
L: [Hình ảnh.jpg]
Vưu Tình mở hình ảnh ra, hóa ra là một chú mèo con, đang co rúm thân hình yếu ớt, trốn dưới gầm xe.
Vưu Tình: [Mèo hoang à?]
L: [Ừ, khá biết chọn chỗ trốn, nó chui dưới gầm chiếc siêu xe phiên bản giới hạn đắt nhất của anh.]
Vưu Tình phóng to hình ảnh, nhìn một lúc, sắc mặt cô ngưng lại, quả thật khá giống, nhưng chú mèo hoang này rõ ràng nhỏ hơn và yếu ớt hơn rất nhiều.
Vưu Tình: [Vậy bây giờ sao rồi?]
L: [Anh đã mang về nhà rồi, ngày mai sẽ nhờ Quan Minh đưa nó đi bệnh viện thú y.]
Vưu Tình: [Vậy anh cho nó uống chút nước đi, đừng cho sữa, nước uống trực tiếp khoảng 30 độ thôi.]
Chưa đầy một phút sau, lời mời gọi video hiện lên, tiếng máy sấy hơi ồn, Vưu Tình tắt máy sấy rồi mới nhận cuộc gọi.
“...Sao anh không mặc áo?”
Vưu Tình mặt đầy vẻ 'phi lễ chớ nhìn' quay mắt đi.
“Lát nữa mặc.”
Lương Tây Triều đưa camera vào sát ngực, “Thấy không, là do em cào ra đấy.”
Hai vết xước rõ ràng, chạy ngang qua cơ bụng của anh.
Thì ra không chỉ có ở cổ tay, mà trên người anh cũng có.
Vưu Tình ngây thơ chớp mắt.
Cũng không hoàn toàn là lỗi của cô.
“Là do áo của anh, quá mỏng.”
“Yêu cầu nhiều nhỉ, cô Tiểu Vưu Tình, lần sau, em quyết định anh mặc gì nhé?”
“...Cho em xem mèo đi.” Vưu Tình trực tiếp bỏ qua câu 'lần sau' của anh, chuyển chủ đề.
Lương Tây Triều cười nhẹ, chuyển camera, quay về phía chú mèo nhỏ đang thu mình dưới thảm, l.i.ế.m nước.
Vưu Tình hơi ngẩn người nhìn.
Trước kia, ở Khánh Châu, nhà cô cũng nuôi một con mèonhưng sau khi bà ngoại vào viện, cô bận bịu chạy giữa trường học và bệnh viện, có một ngày về nhà thì phát hiện con mèo đã bỏ nhà đi.
Ban đầu, Vưu Tình nghĩ nó chỉ ra ngoài tìm mèo cái như mọi khi, vì dù sao thì nó cũng được nuôi thả, không ngờ nó từ đó không bao giờ quay lại nữa.
Cô đã tìmnhưng không thấy.
Nó rốt cuộc là chọn ra ngoài lang thang không quay về, hay là gặp phải nguy hiểm ở ngoài, cô cũng không biết. Cũng vì vậy mà Vưu Tình đã rất buồn một thời gian dài.
Nhưng bà ngoại bệnh phải chăm sóc, kỳ thi đại học lại sắp tới, quá nhiều chuyện, cô chỉ có thể thế không có sức để lo.
Con mèo mà Lương Tây Triều nhặt được tuy nhỏ, không phải con mèo đó, nhưng cũng là mèo màu cam, hoa văn cũng rất giống, giống như là một sự duyên phận vô hình.
“Lương Tây Triều.”
“Ừ?”
“Anh đừng đưa nó đi bệnh viện thú y nữa, để tôi nuôi.”
Lương Tây Triều chuyển lại camera, “Em thích nó à?”
“Ừ.”
“Vậy không được, anh cũng chuẩn bị nuôi nó rồi.”
Lương Tây Triều phản ứng rất nhanh, khẽ cười rồi ngồi xuống ghế sofa, tựa lưng ra phía sau một cách lười biếng, nói với ý tứ sâu xa: “Nếu em thích nó, chỉ có thể đến nhà anh để thăm.”
“...Mới lúc nãy anh còn nói không nuôi mà.”
“Nuôi chứ, sao lại không nuôi, anh sống một mình trong căn nhà lớn thế này, trống vắng quá, có một con mèo làm bạn cũng tốt.”
Vưu Tình lại nhớ đến đêm hôm Lương Tây Triều bị sốt.
Căn biệt thự hai tầng tối om, dù trong nhà có mở đèn nhưng vẫn lạnh lẽo, chẳng có chút hơi người nào.
Có một con mèo ở bên anh, cũng không tệ.
“Thế thì đến đây, đặt tên cho nó đi.”
“Sao lại là tôi đặt tên?”
“Em là mẹ nó, đương nhiên việc đặt tên phải giao cho em rồi.”
Vưu Tình ngẩn ra một chút, “Sao tôi lại thành mẹ của nó rồi?”
Lương Tây Triều lý luận rất có lý, “Tôi là bố nó giàu có còn em là mẹ nó xinh đẹp, hợp lý mà.”
“...”
“Em không phải vừa nói thích nó sao, sao vậy, cái thích của em chỉ là nói miệng thôi à?”
Lương Tây Triều bế chú mèo con lên, đưa sát camera, “Nào, gọi một tiếng đi, để cho mẹ xinh đẹp của con thích.”
Chú mèo con nhìn đầy vẻ mơ màng, vươn chân ra, vạch vạch màn hình một chút.
“...Meo?” Âm thanh ngắn và yếu ớt.
“Nhóc này cũng không biết đã lang thang bao lâu rồi, không có cha mẹ, thật đáng thương.”
Câu này của Lương Tây Triều đúng lúc chạm vào sâu trong trái tim Vưu Tình, “Vậy... được thôi.”
“Nhưng mà, tôi làm vậy là vì con mèo nhỏ này, chẳng liên quan gì đến anh.”
“Ồ?”
“Ừ!”
“Được rồi, em vui là được.” Lương Tây Triều nhếch môi, giọng điệu mang theo chút chiều chuộng.
Tên của mèo cũng đã định xong, con mèo cam sẽ được gọi là Tiểu Quất, cái tên mà Vưu Tình đặt có cảm giác rất đơn giản, trực tiếp.
Đột nhiên, hình ảnh video bị đứng lại, Lương Tây Triều nói: “Đợi một chút, anh phải nhận điện thoại.”
“Ừ.” Vưu Tình liền kết thúc cuộc gọi video.
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, đi ra ngoài phòng khách, lấy một cuốn album ảnh từ dưới bàn trà, rồi vào phòng, đóng cửa lại, ngồi lên giường và bắt đầu lật từng trang.
Trước kia, chị gái nhà hàng xóm có một chiếc máy ảnh, cô ấy thấy Vưu Tình xinh đẹp, rất thích chụp hình cô.
Sau đó, ngoại bà nhờ chị gái nhà hàng xóm rửa hết ảnh và cho vào album, bọc nhựa.
Có một bức ảnh chụp ở trước cửa nhà, có ngoại bà và cô, cùng với Tiểu Quất trong tay cô.
Trong quãng thời gian mà cô không có nhiều bạn đồng lứa, Tiểu Quất vừa là bạn chơi, vừa là một người thân gần gũi như gia đình.
Màn hình điện thoại lại sáng lên, Lương Tây Triều gửi đến hai đoạn âm thanh, giọng nói trầm ấm và bình tĩnh.
“Con gái chị anh bị ốm, chị anh không thể đi được, ngày mai anh phải bay đến Tương Thị thay chị ấy, nhanh nhất phải hai ngày nữa anhmới về.”
“Ở nhà có cô giúp việc dọn dẹp và chăm sóc Tiểu Quất, em muốn gặp nó lúc nào cũng được.”
L:【9687464】
L:【Mật khẩu cửa mới đổi.】
Vưu Tình nhìn dãy số không có quy luật này, không hiểu tại sao Lương Tây Triều lại đổi thành dãy số này.
L:【Em nhớ mật khẩu được không?】
Vưu Tình:【Khó nhớ lắm.】
Nhưng cô cũng không cần phải nhớ, đến lúc đó chỉ cần lấy điện thoại ra đối chiếu rồi nhập là được.
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
L:【Em dùng bàn phím 26 phím à?】
Vưu Tình không hiểu sao chủ đề lại chuyển sang đây, cô trả lời:【Ừ.】
L:【Vậy em thử chuyển sang bàn phím 9 phím, nhập theo thứ tự các con số thử xem.】