Thẩm Dư bước lên một bước, chắn mặt , ánh mắt lạnh như băng: “Anh Chu, xin hãy giữ cách.”
Chu Minh Tự Thẩm Dư chằm chằm, ánh mắt đầy thù hận: “Là ! Là dụ dỗ vợ ! Đồ tiểu tam!”
điềm tĩnh : “ và ly hôn . Ở tiểu tam?”
Sắc mặt Chu Minh Tự sầm xuống.
“Vân Vân, em vẫn còn giận, nhưng những lời như thế, em đừng lung tung nữa.”
lạnh nhạt đáp: “Giấy ly hôn là chính tay ký. Hiệu lực từ lâu .”
“Em bậy! ký lúc nào…”
Giọng Chu Minh Tự đột nhiên ngừng bặt.
Anh chợt nhớ — buổi chiều hôm đó, đang vội đến với Hứa Ngôn Tâm để kỷ niệm ngày cưới cũ.
Cô cứ liên tục nhắn tin thúc giục, đầu óc chỉ lo nghĩ cách dỗ dành cô , đến mức chẳng thèm xem đang ký cái gì.
Anh cứ tưởng đó chỉ là một bản “cam kết” “bản nũng nịu” gì đó bày để mềm lòng.
Thì … đó là giấy ly hôn thật?
Chu Minh Tự hoảng loạn, gào lên: “Là cô lừa ký! chấp nhận! Không giá trị gì hết!”
bật , giọng đầy châm chọc: “Chu Minh Tự, dí d.a.o cổ bắt ký chắc? Giấy
trắng mực đen bày ngay mắt, là do nóng ruột chơi với vợ cũ, thèm
ký bừa. Giờ hối hận, chẳng quá muộn ?”
“Không! Không !”
Chu Minh Tự cuống quýt biện minh: “Vân Vân, sai . Anh xử lý xong Hứa
Ngôn Tâm , cô tuyệt đối dám phiền chúng nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dem-dau-bung-kinh/9.html.]
“Em tha thứ cho một ? Mình tái hôn nhé! Bây giờ đưa em
giấy kết hôn luôn! Anh hứa, từ giờ về , sẽ chỉ ở bên một em…”
Anh thậm chí còn định quỳ xuống cầu xin.
đàn ông mặt — tiều tụy, bệ rạc, bẩn thỉu — trong lòng gợn chút cảm xúc.
“Chu Minh Tự, tình cảm đến muộn, rẻ hơn cả cỏ rác.”
từng chữ, từng chữ rõ ràng:
“Anh đau khổ vì còn yêu , mà là vì chấp nhận chuyện ‘cái
bánh dự phòng’ ngoan ngoãn lời năm nào bỗng dưng biến mất. Là tự tôn của tổn thương thôi.”
“Còn nữa,” khoác tay Thẩm Dư, sang mỉm với , “Bây giờ sống hạnh phúc. Mà kiểu hạnh phúc , cả đời cũng chẳng cho nổi.”
Nói xong, nắm tay Thẩm Dư, sải bước thẳng.
Phía vang lên tiếng hét gào t.h.ả.m thiết của Chu Minh Tự: “Chu Vân! Anh thật sự yêu em mà! Quay !”
đầu .
Thẩm Dư nghiêng đầu, khẽ hỏi: “Em ăn gì?”
nghĩ một lúc, mỉm đáp: “Lẩu . Loại cay nhất.”
Ngày , Chu Minh Tự ăn cay, cũng nhịn suốt ba năm.
Giờ thì thể sống là chính — một Chu Vân thể thiếu vị cay.
Còn Chu Minh Tự?
Là ai ? Không còn quan trọng nữa .
Hết