Dữu Vãn Âm: “Làm …”
Lời còn dứt, nàng đột nhiên dừng . Trong tiếng gió tuyết, hình như âm thanh khác lạ, là một trận ồn ào tiếng . kịp phân biệt rõ ràng, tiếng ồn đột ngột im bặt.
Dữu Vãn Âm đẩy chăn , nhận lấy cây đuốc từ tay ách nữ.
Nếu chuyện gì bất thường, tại Lâm Huyền Anh phái thông báo, ngay cả mười hai và bốn bảy cũng cảnh báo?
Trong lòng nàng đầy nghi ngờ, thổi tắt ánh lửa. Để tránh phát hiện, lều trại ngăn cách bởi một tấm rèm vải, hai ám vệ đang gác đêm ở phía bên .
Dữu Vãn Âm rón rén tiến đến, xốc lên tấm rèm vải. Quả nhiên, hai ám vệ bên ngoài đều thấy tung tích.
Nàng tiếp tục xốc lên rèm cửa, nheo mắt ngoài giữa cơn gió tuyết thổi tới.
Trong doanh trại lúc một mảnh yên tĩnh, giống như tập kích. Cách đó xa, lều chủ soái của Lâm Huyền Anh lộ ánh đèn lay động.
Dữu Vãn Âm kịp đến gần lều chủ soái, tấm rèm cửa ai đó xốc lên. Lâm Huyền Anh bước , đầu chuyện với phía : “Ngươi chờ, hiện tại liền hỏi —— nương nương!” Hắn suýt nữa đụng Dữu Vãn Âm, nhờ thủ linh hoạt mới kịp tránh, “…… Ngươi thức giấc?”
Dữu Vãn Âm đáp: “Ta đang tìm ám vệ của .”
Lâm Huyền Anh ngẩn , : “Không thấy bọn họ ? Đừng lo lắng, sẽ phái tìm ngay. Bên ngoài lạnh lẽo, đây chuyện.”
Anh tìm một tấm thảm cho nàng: “Ngồi xuống . Sao mặc ít mà ngoài? Uống chút nóng cho ấm…”
Dù sẽ phái tìm ám vệ, nhưng một lúc lâu thấy động tĩnh.
Dữu Vãn Âm dò xét một cái, chạm ly nóng. Ánh mắt nàng lướt qua một vòng trong lều trại, quan sát kỹ lưỡng. Lều chủ soái cũng treo một tấm rèm vải, ngăn cách nửa bên gian khác. Không phía đó là s.ú.n.g ống đạn dược, cái gì khác.
Lâm Huyền Anh đối diện nàng, vẻ bần thần, chính lo lắng mà uống một ngụm : “Vãn Âm, hỏi ngươi một .”
Đây là đầu tiên từ khi gặp , trực tiếp gọi tên nàng.
Lâm Huyền Anh nghiêm túc: “Chúng sắp đến đô thành, khi đó sẽ còn đường lui. Nếu ngươi rời , đây là cơ hội cuối cùng. Ta sẽ đưa ngươi đến nơi an , ngươi thể cuộc sống của chính … Ngươi vốn cần gánh vác tất cả điều .”
Đôi mắt sáng rực ánh nến, nàng chăm chú.
lúc , câu hỏi của thật sự chút đúng thời điểm. Trong đầu Dữu Vãn Âm chỉ nghĩ: Hắn đang chuyện với ai? Ám vệ ?
“Ta gánh vác…” Nàng , “Ai sẽ gánh vác đây? Ngươi ?”
Ánh mắt Lâm Huyền Anh ảm đạm vài phần: “Ta , hề hứng thú.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-91-hoang-hau-song-lai.html.]
“Vậy là ai?”
Lâm Huyền Anh im lặng.
Dữu Vãn Âm vốn chỉ thuận miệng hỏi, nhưng khi thấy sắc mặt bình tĩnh, nàng bỗng nhiên dừng .
“Vậy là ai?” Nàng lặp câu hỏi, ánh mắt sáng rực: “Ở đây còn ai khác chỉ huy ?”
Lâm Huyền Anh chớp chớp mắt, ánh lơ đãng chuyển sang một bên.
Dữu Vãn Âm đột ngột dậy, động tác quá nhanh khiến nàng suýt đổ ánh đèn bên cạnh.
Mê Truyện Dịch
Lâm Huyền Anh như đỡ nàng, nhưng nàng lảo đảo đến tấm rèm vải, một tay kéo mạnh .
Hạ Hầu Đạm mỉm nàng: “Đã lâu gặp.”
Dưới ánh nến mờ tối, quấn trong chiếc áo lông chồn, bên cạnh lò sưởi, nhưng gương mặt chút sắc hồng, hiện vẻ xanh xao như quỷ. Gió lùa tấm vải màn lay động, ánh đèn chập chờn, nửa chìm trong bóng tối dày đặc, tóc dài rối tung, toát khí lạnh như mực đen loang lổ.
Dữu Vãn Âm: “...Chàng ?”
Hạ Hầu Đạm bình tĩnh đáp: “Như A Bạch , nếu nàng rời , bây giờ chính là cơ hội cuối cùng.”
Dữu Vãn Âm tiến thêm một bước, chóp mũi cảm nhận mùi m.á.u tươi nhàn nhạt: “Trên đường xảy chuyện gì? Bắc thúc ?”
Hạ Hầu Đạm thờ ơ: “Nàng bức thư ?”
Dữu Vãn Âm đột nhiên cảm thấy lòng như một cơn sóng dậy, giận giữ mà hét lên: “Câm miệng và trả lời câu hỏi của !”
“Xem nàng qua thư. Nếu chuyện, nàng thể suy nghĩ kỹ một chút đưa lựa chọn...”
“Bốp”, Dữu Vãn Âm vung tay tát một cái. (Khúc mị, mị nắm đầu nắm tóc mị vật cho túi bụi chứ ở đó mà nhẹ nhàng như bé Âm =))
Hạ Hầu Đạm đầu nghiêng hẳn sang một bên, mãi mà động tĩnh.
Ngực Dữu Vãn Âm phập phồng: “Vậy nên, trở , nhưng đến tìm mà phái A Bạch đến đuổi .”
Lâm Huyền Anh: “……”
Lâm Huyền Anh từ phía vải mành thò nửa cái đầu : “ xin phép ngoài một chút.”