Hạ Hầu Bạc trìu mến: “Ta tìm em . Nếu ba hôm Vãn Âm vẫn tính , mới hỏi Vĩnh Nhi thử.”
Dữu Vãn Âm kéo lê bước chân trở về Điện Quý phi.
Câu của Hạ Hầu Bạc thì nhu tình như nước, nhưng cô đó là tối hậu thư: Cho ngươi một cơ hội cuối cùng biểu đạt lòng thành, nếu ngươi vẫn nhất quyết chống đối , thì c.h.ế.t .
Cô vẫn đoán nổi kẻ phản bội mật báo là ai. Trong nguyên tác, Bắc Chu, ám vệ, đều là những trung thành với Hạ Hầu Đạm đến thở cuối cùng.
Nếu như ám vệ bất trung, thì Đoan vương nhận tin tức ngay từ khi Bắc Chu cung bí mật huấn luyện cho họ, *****̃ng sẽ thiếu chuẩn khi giáp mặt choảng hồ.
Kẻ phản bội chỉ một cao thủ tồn tại, chứ hai…
Dữu Vãn Âm khựng bước khi đến phòng ngủ, nửa đường chuyển hướng, sang hậu viện tìm một tay ám vệ giỏi nhất nhì trong hàng ngũ: “Ngươi cung nhân quét hoa ở trong viện là ai ?”
⁂
“Tiểu thư, đừng chỉ ăn điểm tâm, uống chút ạ.” Tiểu Mi tủm tỉm bưng nước đưa đến mặt Dữu Vãn Âm.
Dữu Vãn Âm thản nhiên đánh giá nha gả theo .
Trong nguyên tác Tiểu Mi sống hết nửa cuốn truyện. Nàng Tạ Vĩnh Nhi chỉnh c.h.ế.t lúc cung đấu.
Lí do Dữu Vãn Âm bao giờ hoài nghi nàng, là bởi trong nguyên tác, nàng chỉ là một công cụ đúng với bổn phận và bao giờ đ.â.m lưng cả.
Dữu Vãn Âm thở dài.
Tiểu Mi hiếu kì hỏi: “Sao tiểu thư buồn ạ?”
“Hầy, nãy gặp Đoan vương ở ngoài, hình như ngài đụng trúng bệ hạ, đang phạt roi đấy.”
Mê Truyện Dịch
Tay Tiểu Mi khẽ run, nước nóng tạt phỏng cả tay.
Nàng dám rên, há miệng run rẩy đặt bình xuống, giấu bàn tay sưng tấy lưng.
Dữu Vãn Âm chỉ vờ như thấy: “Cũng chẳng đánh mạnh , vết thương thế nào nữa.”
Tiểu Mi cắn môi: “Nô tì xem thử giúp tiểu thư nhé?”
“Em điên hả? Nếu như bệ hạ bắt , nên giải thích kiểu gì đây?”
Tiểu Mi khựng , ngoan ngoãn : “Chốc nữa hẵng xem cũng ạ.”
Nàng lui xuống.
Dữu Vãn Âm gật đầu với ám vệ đang nép trong góc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-77-hoang-hau-song-lai.html.]
Ám vệ lặng lẽ bám theo, chẳng mấy chốc, xách gáy cổ áo Tiểu Mi kéo nàng trở về, bắt nàng quỳ xuống mặt Dữu Vãn Âm: “Nương nương quả nhiên tinh tường, cung nữ trộm chạy ngoài, đang ngó dáo dác khắp nơi thì thuộc hạ bắt .”
Tiểu Mi hoảng hốt lo sợ: “Tiểu thư, chuyện gì ạ?”
Dữu Vãn Âm: “Ngươi cấu kết với Đoan vương từ khi nào?”
Tiểu Mi: “…”
“Khỏi ngụy biện, điều tra cả .” Dữu Vãn Âm gạt nàng.
Tiểu Mi cắn răng nhận: “Nô tì Đoan vương ạ… Oái!!!”
Ám vệ bóp nát một đốt ngón tay của nàng.
Tiểu Mi nước mắt nước mũi giàn giụa, thưa: “Vào đêm nguyên tiêu lúc tiểu thư tiến cung, nô tì theo , lúc gặp Đoan vương điện hạ đường phố chợ hoa, đốn ngã phong thái dung mạo của ngài … Sau thi thoảng ngài cũng tới tìm nô tì tán gẫu đôi câu, đầu tiên đời, xem nô tì như một con thật sự…”
Dữu Vãn Âm lạnh: “Nên hỏi cái gì thì ngươi đáp cái đó ? Trước giờ ngươi luôn truyền tin tức của cho ?”
Tiểu Mi thở hổn hển im lặng.
“Ta đối xử với ngươi giống con hả?”
Ánh mắt Tiểu Mi toát lên sự oán độc: “Tiểu thư dịu dàng với nô tì. Nên nô tì thấy và điện hạ lưỡng tình tương duyệt, cố giấu thứ tình cảm sâu trong tim, chẳng bao giờ dám thể hiện nó cả.”
“Nếu , vì ngươi —— ”
Tiểu Mi cam lòng: “ rõ ràng hết yêu bệ hạ từ lâu, cớ còn để Đoan vương chờ đợi, để ngài ngày càng héo mòn vì chứ!”
Dữu Vãn Âm mém tí tức đến bật .
Lúc cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác: “Ta luôn thấy khó hiểu, ngày đó Đoan vương thể tìm tới hồ. Giờ đây nghĩ , giúp đồ và dịch dung khi xuất cung là ngươi mà. từng cho ngươi sẽ , ngươi đoán ?”
Tiểu Mi từ bỏ việc chống cự: “Điện hạ hỏi, em mới trả lời khỏi cung từ cửa nào đó, ngài lập tức cử thuộc hạ bám theo .”
Mặt nàng tràn đầy vẻ đắc ý: “Điện hạ thông minh tột đỉnh, mất lòng tin ở từ lâu .”
Dữu Vãn Âm bật : “Giỏi, giỏi lắm. Ngươi còn thêm gì với nữa?”
“Sao nào, giờ mới sợ …”
Bỗng Tiểu Mi gào tướng lên như heo giết. Ám vệ bóp nát đốt ngón tay thứ hai của nàng.
Màng nhĩ của Dữu Vãn Âm như ù . Cô tập trung sự chú ý hồi tưởng cẩn thận một phen, kế đến thoáng yên lòng —— cô và Hạ Hầu Đạm thói quen vẫy lui tất cả lúc bàn chuyện, cung nhân thám thính cũng tin tức mấu chốt nào.