Hạ Hầu Đạm nghịch bức thư nhiều nếp nhăn và ố bẩn .
Vô Danh Khách tính Hạ Hầu Đạm đổi hồn, thư cho , đưa đồ tới cửa, tất thảy đều là chuyện thật.
Ngặt một nỗi, bức thư từ năm năm , bọn họ cũng quen năm năm .
A Bạch báo cáo một lát thì phát hiện động tác của , hỏi: “Dốc nhiều tâm tư để diễn trò với là để lừa tên sư ?”
“Bắc Chu dễ lừa. Không vì chú .”
A Bạch sực ngộ : “Thế là vì lừa đại mỹ nhân .”
“Ăn cho cẩn thận, đó là quý phi nương nương. Ngươi giả vờ mới quen ở mặt nàng đấy, đừng để lộ sơ hở.”
A Bạch ngẫm nghĩ, hưng phấn hỏi: “Nàng chính là ngươi luôn chờ đợi hả?”
“Không , là khác.”
“Hả?”
Hạ Hầu Đạm bình tĩnh trả lời: “Ta đợi sai , nhưng nàng đến đúng . Nếu nàng đến thì c.h.ế.t từ lâu.”
A Bạch chau mày: “Là do ngu là do ngươi khó hiểu ?”
“Là do ngươi ngu.”
A Bạch: “…”
Y bất ngờ hé một nụ đầy ác liệt: “Ngươi thích nàng, đúng chứ?”
Hạ Hầu Đạm: “?”
Hạ Hầu Đạm: “Bảo thích thì quá.”
“Vậy là thích hả?”
Hạ Hầu Đạm: “.”
A Bạch thế mà thấy đốp , ngạc nhiên : “Không thích thật hả?”
Hạ Hầu Đạm vẫn im lặng.
Thích, khát khao, cảm mến —— nghĩ rằng những gì đang trào dâng trong lồ ng n.g.ự.c xứng với những tên gọi . Đó là một vùng biển độc sâu hun hút, mà ở đó chỉ tảo đen giăng đầy mà thôi.
A Bạch nhảy cỡn lên, tông cửa xông ngoài: “Vậy khách khí nữa.”
Hạ Hầu Đạm: “?”
A Bạch đeo khăn đen lên mò tới Điện Quý phi, vốn định nhảy thẳng luôn, kết quả kinh động ám vệ, Dữu Vãn Âm tiếng thì chạy .
Y dửng dưng giải thích: “Quý phi nương nương, tới tìm sư so tài.”
“Xuỵt ——” Dữu Vãn Âm kéo y trong, nhỏ, “Ở đây Bắc thúc là Bắc ma ma, để lộ phận . Ta thể dẫn ngươi gặp , nhưng hai ngươi tìm nơi khác để đánh.”
“…Bắc gì cơ?”
Dữu Vãn Âm dắt y Thiên viện, gõ cửa phòng Bắc Chu: “Bắc ma ma ơi.”
Bắc ma ma khó hiểu A Bạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-74-hoang-hau-song-lai.html.]
A Bạch run rẩy khi thấy chú, cuối cùng kềm : “Á há há cái khỉ gì ?”
Mê Truyện Dịch
Bắc ma ma “Chậc” một tiếng, lắc đầu: “Ăn đòn đủ đúng ? Qua đây, để ma ma yêu thương ngươi.”
Cửa phòng đóng, bên trong vang binh bốp loảng xoảng, A Bạch mò với trạng thái tả tơi.
Dữu Vãn Âm buồn : “Ngươi tính cái gì ?”
A Bạch gãi đầu, dù che mặt vẫn thể là đang ngây ngô với cô.
Người ở chốn thâm cung lâu rồi, gặp những kẻ giang hồ sống tự do chẳng theo phép tắc chắc chắn sẽ thấy thú vị. Dữu Vãn Âm xoay : “Uống chén chơi chút nhé.”
A Bạch bóng lưng duyên dáng của cô: “Nương nương .”
“Hở?”
A Bạch ngó trái ngó , phát hiện một vườn hoa đang nở bung sắc thắm.
Y triển khai trận thế ngay tại chỗ, huơ tay tung một chưởng, cuốn lên một luồng gió.
Dữu Vãn Âm đôi bước, chợt thấy muôn vàn cánh hoa từ phía bay mặt, nhảy múa trong ánh hoàng hôn vàng đỏ cuối cùng.
Cô bao quanh bởi một mùi hương chờn vờn, kinh ngạc ngoái đầu.
Hạ Hầu Đạm đang lưng cô.
Hai , tựa cảnh trong mơ.
Dữu Vãn Âm bỗng đỏ mặt: “Sao tới đây?”
Hạ Hầu Đạm mỉm đáp: “Đến rủ cô ăn tối.”
Ở gần đấy, A Bạch đang chìm đắm trong việc quạt gió hình hố một vố: “…”
Hạ Hầu Đạm kéo Dữu Vãn Âm về phòng dùng bữa, A Bạch thì chi là kiên nhẫn, bám riết tha: “Thêm một bộ bát đũa nữa nhé?”
Dữu Vãn Âm hết hồn. Người giang hồ đều to gan thế hả?
Hạ Hầu Đạm liếc y một cái, mặt vô cảm : “Quét hết đống cánh hoa ở đằng .”
A Bạch ngoái đầu thử: “Có cung nhân đang quét .”
“Vậy trồng vườn hoa nữa.”
“Đừng nhỏ mọn mà, cho ăn ké một bữa thôi…”
Hạ Hầu Đạm khẽ ho, dùng ánh mắt cảnh cáo : Đừng đà lấn tới, giao kèo là giả bộ quen mà.
A Bạch khựng , thu liễm giọng điệu chút đỉnh: “Ta sẽ ăn chực. Nghe bảo, bệ hạ hứng thú với tin tức của nước Yên nhỉ?”
Dữu Vãn Âm sững sờ: “Ngươi chuyện ở nước Yên hả?”
Nước Yên trong đầu cô chính là một đống gạch men mơ hồ, chỉ nhớ sơ sơ giả thiết nội loạn, chi tiết đều lướt sạch bách. Giờ đây đưa yên thử , ngăn chặn tai hoạ chiến tranh, đành tính đến việc khiến nội bộ bên họ chia bè kết phái, đó mượn lực để đánh trả.
“Biết , biết nhiều thứ lắm, còn từng giết…”
Hạ Hầu Đạm vỗ mạnh vai A Bạch, ngắt lời y, với khí áp thấp: “Ngồi xuống.”
Hạ Hầu Đạm vẫy lui cung nhân phân thức ăn, chỉ còn ba vây quanh bàn, A Bạch như nguyện xuống cạnh Dữu Vãn Âm.