Uông Chiêu đang bên cạnh: “…”
Uông Chiêu là trầm nhất trong các thần tử, râu mọc tua tủa, nom như một ông cụ non.
Hắn vuốt râu nghĩ nửa ngày, cuối cùng cố rặn một câu: “…Nương nương hát nỗi khổ cực của dân sinh ạ.”
Ở phía khác của thửa ruộng, Lý Vân Tích và Dương Đạc Tiệp đang xúm nhỏ tiếng trò chuyện.
Sắc mặt Lý Vân Tích tái mét.
Hộ bộ Thượng thư thuận tay đề bạt Nhĩ Lam vì lập công lớn giúp Hộ bộ Thượng thư thăng quan tiến chức thuận lợi.
Nhĩ Lam lúc đó giật , thoáng qua Lý Vân Tích, nhưng cuối cùng chẳng gì cả. Sau đó mới giải thích với rằng: Vốn định khen vài câu, nhưng dám nâng bi quá rõ ở mặtphe Thái hậu, sợ họ hoài nghi.
Lý Vân Tích: “Làm như thèm lắm bằng.”
Dương Đạc Tiệp bất bình : “Vậy chẳng tranh công …”
“Lý .”
Nhĩ Lam bình tĩnh về phía họ: “Nói chuyện tí ?”
“Khỏi.” Lý Vân Tích thấu bản tính tham lam của cái tên , khinh bỉ, “Nhĩ cần phí miệng lưỡi gì, ai cũng lí tưởng của riêng , thăng quan phát tài chỉ như mây bay với Lý mỗ mà thôi.”
Nhĩ Lam mỉm : “Quả thực chức vị nhận từ phía Thái hậu đều là mây khói. Dù giang sơn cũng là giang sơn của bệ hạ, ngày bệ hạ nhắc công ban thưởng chắc chắn sẽ nhớ rõ công lao của Lý .”
Lý Vân Tích tức tới ngạt thở: “Bất kể là mặt Thái hậu mặt bệ hạ, lí tưởng của đều ở đây!”
Giọng oang oang vang dội, khiến Hạ Hầu Đạm đang đối diện cũng ngoái .
Nhĩ Lam mất kiên nhẫn: “Ừ ừ ừ, Lý lí tưởng cao xa, hận thể hôm nay triều ngày mai dập đầu tới chết. Anh em vẫn còn ngóng trông Lý sống lâu vài hôm, thêm vài kế sách giúp vị trí cao đấy.”
Lý Vân Tích: “…”
Lý Vân Tích: “Cậu nghĩ thật hả?”
Nhĩ Lam trợn mắt bỏ .
Lý Vân Tích ngoảnh đầu Dương Đạc Tiệp: “Nó nó nó… Còn thể thống gì!”
“Thưa bệ hạ, nương nương.”
Gió thổi ấm áp, Sầm Cẩn Thiên cầm một nhành cây tới, giang tay cho họ : “Xem , hiện nay đúng là yên thử khả năng chống cái nóng cao nhất, mọc *****̃ng nhất. sẽ thấy kết quả cuối cùng cho đến mùa thu hoạch ạ. ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-69-hoang-hau-song-lai.html.]
Dữu Vãn Âm: “Liệu Sầm đại nhân thể quan sát xem yên thử hợp với loại đất nào và nên bón phân tưới tiêu kiểu gì như hồi ?”
Sầm Cẩn Thiên suy nghĩ: “Thần sẽ cố hết sức, nhưng tính toán chu thì cần hai ba năm.”
Khi nhắc đến thời gian, tất cả đều im bặt .
Dữu Vãn Âm đoán khi nào hạn hán sẽ đến, Sầm Cẩn Thiên thì chẳng thể sống đến lúc đó .
Dữu Vãn Âm khuôn mặt trẻ tuổi mà tiều tụy của , bỗng cảm thấy áy náy khôn tả: “Sầm đại nhân hãy giữ gìn sức khỏe nhé.”
Sầm Cẩn Thiên : “Thần sẽ nỗ lực sống lâu một chút.”
“Không, nghiêm túc đó, hãy giữ gìn sức khỏe. Để nâng cao sản lượng, Sầm đại nhân mai danh ẩn tích, ly biệt quê hương, cha ngài…”
Hạ Hầu Đạm chen ngang: “Phần đời còn như thế, đáng giá ?”
Dữu Vãn Âm nâng cùi chỏ húc . Gì mà toạc móng heo .
Sầm Cẩn Thiên xòa, hất tay: “Thần nghĩ ngày c.h.ế.t là chuyện may mắn. Thời niên thiếu thần lặp lặp cái suy nghĩ, rằng cả đời gì mới coi là sống uổng phí. Cha ắt hiếu kính, cố hương ắt sẽ vinh quy khi thần chết. Ngày mà thần , chỉ mong thể chôn xương nơi mảnh đất mùa màng bội thu.”
Trên đường hồi cung, Dữu Vãn Âm cứ ỉu xìu.
Kể từ khi xuyên đến, cô nghĩ rằng đang trưởng thành một cách chóng mặt, chẳng còn là con ngốc chạy loạn lung tung như thuở ban đầu nữa. sẽ luôn sự tồn tại của vài nhắc nhở cô: Mày còn non và xanh lắm.
Hạ Hầu Đạm: “Đang nghĩ về Sầm Cẩn Thiên hả?”
“Ừm.” Dữu Vãn Âm thở dài.
Lúc cô truyện thì chỉ thích xem những cảnh tượng hoành tráng k1ch thích, tranh giành thế lực, xưng bá hùng… Lướt qua hết những đoạn Sầm Cẩn Thiên ruộng.
“Chờ đến khi tới thế giới mới sực nhận , mới chính là cứu muôn dân nơi dầu sôi lửa bỏng. Sống một cuộc đời như thế, uổng phí cơ chứ?”
Mê Truyện Dịch
Xe ngựa trật trật trưỡng, Hạ Hầu Đạm nửa đùa: “Đừng xem thưởng bản , cô cũng ở cứu muôn dân .”
“ ư?”
“Xét từ góc độ khách quan, nếu Đại Hạ thể vượt qua trận hạn hán , thì cô xứng đáng ghi tên sử sách.”
Dữu Vãn Âm cúi đầu phì .
Chốc cô hít sâu một , đột nhiên ngẩng đầu: “Ừa, cũng sống uổng đời .”
Hạ Hầu Đạm ngạc nhiên: “Gì cơ?”