“Còn đau lắm hả? Mát xa cho nhé?”
“Ừm.”
Hạ Hầu Đạm nhắm mắt im, cảm nhận cô đang nhích tới gần. Con thú nhỏ chẳng hề cảnh giác, chỉ sưởi ấm lẫn .
Hạ Hầu Đạm cáo ốm ngừng lên triều hai ngày, ngày thứ ba bình tĩnh xuống long ỷ, bâng quơ: “Thái hậu xây lăng tẩm lâu lắm , giờ đây sắp đến sinh nhật , trẫm bày tỏ lòng hiếu thảo. Hộ bộ, thu thuế đủ ?”
Hộ bộ Thượng thư bối rối: “Thần lập tức kiểm tra ạ.”
Hạ Hầu Đạm lúc chầu g.i.ế.c một tên Hộ bộ Thượng thư, kẻ đảm nhiệm bây giờ là em trai của lão. Đường đường là chức Thượng thư mà chẳng vẻ gì là sóng gió khi kẻ khác, ngay cả việc chính trị trong tầm tay đều như xưa, chẳng gì xảy hết.
Đây chính là triều đình Đại Hạ.
Mười mấy năm qua, hai đảng tranh chấp trong triều, quyền hạn đấu đá, quan vô dụng những việc thiết thực. Quan tới nhanh mà cũng nhanh, buổi sáng chỉ, buổi chiều nhậm chức, buổi tối lẽ quan .
Trong cái cảnh , tất cả đều tham sống sợ chết, hoặc là thừa dịp đang đương chức xơ múi chút đỉnh. Vô chính sách ngó lơ, những việc thiết thực từ lâu giết.
Hộ bộ Thượng thư lo sốt vó.
Với thánh chỉ khác, lẽ y còn dám bằng mặt bằng lòng mà lừa gạt cho xong, nhưng lăng tẩm Thái hậu tuyệt đối thể qua loa . Y là mà Thái hậu nâng đỡ, quan mới nhậm chức, đây chính là cơ hội để lập công.
vấn đề ở vhôc: Quốc khố bào sạch .
Y mò tiền để thực hiện một công trình lớn như lăng tẩm chứ?
Giải pháp duy nhất mà Hộ bộ Thượng thư nghĩ là: Tiếp tục vơ vét của cải xương m.á.u từ dân.
Hôm lâm triều, Hạ Hầu Đạm hỏi bâng quơ: “Hộ bộ đề xuất ý kiến năm nay tiếp tục tăng thuế, chúng ái khanh thấy thế nào?”
Chúng thần nào dám cái gì. Đầu óc Hoàng đế chập mạch tỏ lòng hiếu thuận, dù cho mỗi đều bách tính vét sạch máng , tiếp tục tăng thuế chỉ e là sẽ tạo phản, *****̃ng ai dám chống đối.
Hạ Hầu Đạm phất tay: “Vậy thì duyệt nhé.”
Tin tăng thuế chẳng hiểu lan truyền cực nhanh, trong vòng mấy ngày truyền khắp đô thành. Tiếng oán than của bách tính dậy khắp muôn nơi, nhưng bao giờ truyền đến tai Hoàng đế cả.
Hôm nay Hạ Hầu Đạm xuất cung thăm viếng một lão thần ốm nặng, khi lên đường, gọi thị vệ lái xe đến ân cần dạy bảo một phen.
Trên đường hồi cung, xe ngựa thình lình dừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-62-hoang-hau-song-lai.html.]
Hạ Hầu Đạm im trong xe, thấy thị vệ bên ngoài cả giận quát: “Kẻ nào dám cản thánh giá!”
Câu quát như tiếng chuông vang dội, bách tính đầy nửa con phố đều ngoắc sang.
Hạ Hầu Đạm diễn viên chỗ, chậm rì rì vén rèm xe bước xuống, hỏi: “Chuyện gì?”
Vai quần chúng quần áo lam lũ đằng xa quỳ thụp xuống, thấy xuống xe, lập tức rít lên khác gì heo chọc tiết: “Thánh nhân ơi! Trời xanh hỡi! Xin ngài hãy mở mắt ! Đồng hương của thảo dân, nhà nhà, nơi mà đầu tắt mặt tối quanh năm suốt tháng, song thóc gạo còn dư chỉ đủ để no thôi. Hai đứa em của thảo dân chào đời bao lâu thì năm mất mùa ập đến, cha chúng nén nước mắt chúng c.h.ế.t trong đói khát…”
Mê Truyện Dịch
Lý Vân Tích đang trong đám đông: “?”
Đoạn thoại hùng hồn quen dữ ?
Đám diễn viên học thuộc lòng lời thoại của Lý Vân Tích thuyền hôm đó, gào thảm thiết: “Gia đình thảo dân sống nổi nữa, nếu cứ tăng thuế tiếp thì chỉ còn nước c.h.é.m đầu, hứng bát m.á.u nóng để nuôi thánh nhân thôi ạ!”
Nói cả bọn dập đầu hàng loạt.
Lý Vân Tích: “…”
Dân chúng chung quanh mà rớt nước mắt, họ tham gia dòng kêu , đằng xa còn ùn ùn chạy đến, chật như nêm cối, chặn đường hồi cung của Hạ Hầu Đạm.
Hạ Hầu Đạm nhục nhã chịu nổi, nắm tay siết đến vang răng rắc, bỗng giáng cho thị vệ một bạt tai, rú lên: “Đồ ăn hại! Mau lôi Hộ bộ Thượng thư tới đây!”
Hộ bộ Thượng thư quỳ xuống mặt Hạ Hầu Đạm ánh mắt lom lom của dân chúng thành.
Hạ Hầu Đạm: “Sao mi dám tăng thuế hả?”
Hộ bộ Thượng thư: “…”
Không tự tay ngài phê tấu chương ạ?
Hộ bộ Thượng thư há miệng, run rẩy thuật một nội dung tấu chương, may mà ngu quá, dám nhắc tới chuyện Hoàng đế báo hiếu, chỉ bảo rằng là ý của chính thôi.
Hạ Hầu Đạm hùng hồn bảo: “Nên tăng thuế là để xây lăng tẩm? Vậy thuế thu trong quốc khố vốn dùng để sửa Hoàng Lăng ?”
Hộ bộ Thượng thư câm như hến.
Hạ Hầu Đạm: “Mang trẫm xem, hôm nay buộc cho… cho bách tính một câu trả lời!”