Mười năm , tức ngày , một cuốn lí thuyết nên trồng gì và trồng thế nào ở khắp nơi.
Lúc Dữu Vãn Âm truyện chú ý đến nhân vật Sầm Cẩn Thiên, mãi tới đoạn c.h.ế.t trong nuối tiếc mới tí ấn tượng.
Giờ đây cô cầm sổ của như cầm lấy phao cứu sinh, tay run rẩy: “Sầm đại nhân , cây trồng trong yên thử chứ?”
“Yên thử? Chỉ ghi chép chút ít thôi. Nó quá phổ biến ở Đại Hạ, đa đều xem nó như cỏ dại cho súc vật ăn…”
Dữu Vãn Âm sốt ruột: “Còn các cây chống hạn khác thì ?”
Sầm Cẩn Thiên khó hiểu: “Sao nương nương hỏi việc ?”
Dữu Vãn Âm về phía Hạ Hầu Đạm.
Hạ Hầu Đạm đỡ trán, day huyệt thái dương: “Khâm Thiên Giám(*) tính thiên tượng chẳng lành, hai năm sắp tới sẽ thiên tai.”
(*) Là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.
Mặt hai vị thần tử tức thì trắng bệch.
Hạ Hầu Đạm từ tốn liếc hai một chút: “Việc tuyệt mật đấy.”
Xưa nay tai hoạ thình lình giáng xuống đều là vì trừng phạt quân chủ vô đạo, thường kèm theo tình hình chính trị mất định, thậm chí giang sơn đổi chủ.
Giờ đây chính gã quân chủ tự thốt , cứ như đang lời tiên tri về ngày c.h.ế.t của .
Dữu Vãn Âm giúp lời vẻ đáng tin hơn: “Bệ hạ, Khâm Thiên Giám tính đúng ?”
Hạ Hầu Đạm: “Nhiều năm qua một sai.”
Đến cả Lý Vân Tích cũng dám khuyên ngăn gì nữa: “Thần thề sẽ tiết lộ một chữ ạ.”
Hạ Hầu Đạm phụt : “Sợ quái gì, nó tới nào? Bây giờ bắt đầu chuẩn đối sách, đến lúc đó sẽ để ai đói c.h.ế.t cả, đúng chứ Sầm ái khanh?”
Sầm Cẩn Thiên bình tĩnh Hạ Hầu Đạm một chút, cứ như nhận sự khích lệ nào đó, mỉm đáp: “Thần sẽ sắp xếp khi trở về. Dù yên thử khó nuốt, nhưng ăn dần cũng quen thôi, nếu trồng nó rộng rãi thì lúc hạn hán ập tới, nó thể cứu sống chúng .”
Dữu Vãn Âm giọng bình lặng, chẳng vẻ gì là tìm giải pháp cả, cô an lòng phần nào.
Lý Vân Tích bảo: “Đại Hạ yên thử, gieo hạt kể từ bây giờ thì cần thu thập hạt giống cái .”
Mê Truyện Dịch
Dữu Vãn Âm: “Vậy sang nước Yên lấy hả?”
Lý Vân Tích chau mày: “Thưa bệ hạ, hiện tại chớ nên tạo chiến tranh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-57-hoang-hau-song-lai.html.]
Nước Yên ngừng xâm lược, tốn nhiều công sức để chống bởi Đại Hạ đang dần suy yếu. Mọi ở trung quân khó khăn lắm mới đánh lùi địch một , ai cũng trông chờ có thể sống yên hai ba năm ở vùng biên giới.
Chưa kể, bây giờ binh quyền gần như đều trong tay Đoan vương cả , Hạ Hầu Đạm điều động *****̃ng điều động nổi.
Hạ Hầu Đạm phất tay: “Không chiến tranh gì cả.” Hắn , Dữu Vãn Âm nghĩ đến việc ngoại giao lúc thốt từ “lấy”.
80% diễn một vở kịch.
chuyện cần thương lượng với họ, Hạ Hầu Đạm lập tức trả lời lấy lệ: “Tạm gác việc hạt giống sang một bên . Lý ái khanh , ví dụ nếu chúng lấy nhiều hạt giống, thì bước tiếp theo sẽ thế nào?”
“Bước tiếp theo?”
“Không thể để cho bất luận kẻ nào việc hạn hán sắp tới, đến khi đó, dùng lý do gì để thuyết phục bách tính trồng yên thử đây?”
Lý Vân Tích lặp dự tính ban đầu của Dữu Vãn Âm: “Triều đình thể thu mua…”
“Quốc khố cạn kiệt , triều đình gì tiền.” Hạ Hầu Đạm trưng bản mặt tỉnh bơ, xổ một tin tức sốc tận óc.
Lý Vân Tích: “…”
Sầm Cẩn Thiên thinh chốc lát, đoạn thoáng cánh cửa khép kín của ngự thư phòng.
Liệu hôm nay họ thể trở vẹn khi bàn chuyện xong ?
Vương triều còn chống đỡ mấy năm, đủ để trồng trọt chứ?
Lý Vân Tích chau mày phắt dậy, im lặng thật lâu.
Dữu Vãn Âm tốn bao nhiêu công sức mới tìm những chuyên gia , nhận thấy chuyên gia cũng hết cách, cô sốt ruột: “Lý đại nhân…”
Lý Vân Tích ngẩng đầu: “Hay khai trung pháp(*) nhé?”
(*) Khai trung pháp còn gọi là khai trung hoặc khai trung chế. Vào thời nhà Minh, khuyến khích các lái buôn vận chuyển lương thực đến các biên tái để đổi lấy diêm dẫn (một loại chứng nhận bán và phân phối muối do nhà nước cung cấp cho lái buôn từ triều Tống trở ), cấp quyền bán muối cho họ.
Hạ Hầu Đạm: “…”
Hạ Hầu Đạm: “Khai gì cơ?”
Cuối cùng Lý Vân Tích bỏ hai canh giờ, giải thích chi tiết và trả lời vấn đề.
Chờ và Sầm Cẩn Thiên cáo lui xong, Hạ Hầu Đạm tuột xuống ghế: “Ôi đầu …”
Dữu Vãn Âm tỏ vẻ gì, chừng vài giây mới hỏi: “Đau lắm ?”