Thế là Hạ Hầu Bạc càng tin lời giải thích của Dữu Vãn Âm, nét mặt tràn đầy trìu mến: “Hẳn là nhầm .”
Dữu Vãn Âm: “Nhầm gì mà nhầm, rõ ràng tui thấy dòng chữ thêu túi mà!”
“Ồ? Hình ảnh trong mộng của em rõ quá ?” Hạ Hầu Bạc tiếp tục thăm dò.
“Ờm…” Não Dữu Vãn Âm *****̃ng bắt đầu chạy hết tốc lực, “Rõ lắm í, một khác, em thấy điện hạ khác đánh lén.”
Hạ Hầu Bạc: “?”
Dữu Vãn Âm: “Khi đó em mới tiến cung, điện hạ hẳn là còn trấn thủ ở biên cương, em thấy một đàn ông khôi ngô đánh lén ngài từ phía , may mà điện hạ phản ứng nhanh, cản … Sau đấy em choàng tỉnh, lo ơi là lo, thật may đó điện hạ bình an trở về.”
Hạ Hầu Bạc nhớ cô đang về nào.
Người mà cô thấy chính là Lạc tướng quân, với , thường xuyên so tài với . Cái gọi là “Đánh lén” cũng chỉ là trêu chọc thôi.
Nên, đúng là cô khai Thiên Nhãn , nhưng thực tế chỉ thấy vài hình ảnh rời rạc, hết là thể suy đoán chuẩn xác ý nghĩa của những hình ảnh đó.
Hạ Hầu Bạc thầm phân tích, lặng lẽ : “Vãn Âm , bao giờ bệ hạ cho em, ngài thấy gì ?”
Dữu Vãn Âm soạn sẵn đáp án cho câu hỏi : “Có ngài sực tỉnh, rằng ngài thấy em là hoàng hậu của ngài , thiên hạ thái bình, dân giàu nước mạnh.”
Hạ Hầu Bạc phản đối: “Vãn Âm là thông minh, cho dù cần Thiên Nhãn, hẳn cũng giờ đây Đại Hạ loạn trong giặc ngoài, nào chuyện dân giàu nước mạnh. Bệ hạ nếu choàng tỉnh, thì vẻ mặt lúc đó trông thế nào?”
Dữu Vãn Âm ưu buồn cúi đầu.
Hạ Hầu Bạc với giọng điệu công ty của cô sắp phá sản , mau qua bên ăn máng khác nè: “Em chìm nổi bao bận trong cung, song vẫn xem bệ hạ là lương chủ minh quân ư?”
“…Vãn Âm chỉ là một kẻ đáng thương may mắn thấy chút thiên cơ, với em mà , tương lai xa , giống như sương mù . Điện hạ đạt điều gì từ em cơ chứ?”
Hạ Hầu Bạc híp mắt, sâu khuôn mặt xanh xao đang rủ xuống của cô.
Hôm nay cô nàng tiên hoa Mẫu Đơn ở Tiệc Hoa Nở, khoác lên sắc đỏ vàng quý khí bức , nét mặt giống trái cà trĩu sương, cứ khúm núm rụt rè.
Như hai khác với cô gái ở giữa hồ hôm .
Hôm gã bờ, thấy tiếng rống “Xiên thằng cha đó” của cô từ xa, đến nay cứ nghi ngờ nhầm chỗ nào. cái khí thế bạo dạn đó vẫn xé toạc thinh dội đến, cô như phá vỡ một tầng gông xiềng từ trong ngoài, cả đều tỏa sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-54-hoang-hau-song-lai.html.]
Khiến con vô cớ… cướp ánh sáng .
Một lát khi, Dữu Vãn Âm xanh mặt trở Điện Quý phi.
Hạ Hầu Bạc nãy : “Mấy ngày đây, mơ thấy bệ hạ và em chèo thuyền du ngoạn trong hồ, đang trò chuyện với vài vị khách lạ. Ta lo em xuất cung sẽ gặp nguy hiểm, bèn cử kiểm tra xem, nào ngờ cạnh bệ hạ cao thủ, chẳng chẳng rằng gì mà g.i.ế.c hàng tá ám vệ trướng .”
Dữu Vãn Âm: “…”
Trần đời cô thấy ai mặt dày trơ trẽn thế .
Hạ Hầu Bạc thậm chí còn ung dung hỏi cô: “Em gặp ai thế? Cao thủ là ai, Vãn Âm mơ thấy gì ?”
Dữu Vãn Âm còn lươn lẹo dài dài nên thể vạch mặt thẳng , đành dằn cơn tức điên xuống: “Chỉ là em học dân ca, bệ hạ tiện tay chọn vài dân thường đến dạy em thôi ạ. Còn cao thủ , thì em bao giờ thấy gã trong cung cả.”
Hạ Hầu Bạc: “Thật ? Vậy liệu em thể dùng Thiên Nhãn để đoán xem gã ở nơi nào ?”
Dữu Vãn Âm vội đáp: “Điện hạ chẳng lẽ cảnh lạ trong mộng đều là ý trời ban tặng, em nào quyền định đoạt nó.”
Hạ Hầu Bạc chặn họng.
Gã thinh, từ từ đưa tay, thương tiếc ve vuốt mặt cô: “Hãy thử vì một chút, em? Biết lâu , em sẽ nhận ai mới là phu quân của em.”
Dữu Vãn Âm dốc hết bộ sự tự chủ mới lùi bước.
Lời của gã dịch nghĩa là: Sự kiên nhẫn của tao giới hạn.
Dữu Vãn Âm về Điện Quý phi là vẫy ám vệ đáng tin liền, lệnh rằng: “Đi thả vài thứ trấn yêu trừ tà đường đến chỗ của Tạ phi .”
Ám vệ kinh ngạc: “Thưa nương nương, chẳng lẽ Tạ phi là yêu quái?”
Mê Truyện Dịch
Dữu Vãn Âm cao thâm khó lường đáp: “Tự ả ắt hiểu.”
Ám vệ hỏi: “Pháp khí trấn tà cần loại nào ạ?”
Dữu Vãn Âm: “Sao cũng , nhưng nhớ trông càng gớm càng . Rải thêm vài cuốn thoại bản cao nhân đạo sĩ trảm yêu trừ ma, kết cục của yêu ma thê thảm .”
Đoan vương đa đoan, tin một ai kể cả Tạ Vĩnh Nhi, nếu *****̃ng sẽ rủ rê cô lốp xe dự phòng.