Máu của Dữu Vãn Âm tràn khỏi kẽ tay, nhểu xuống dây thừng từng giọt từng giọt.
Nguồn sức mạnh giúp cô chống bọn chúng thình lình mất tiệt, cô lảo đảo lùi về một bước, đụng trúng Hạ Hầu Đạm.
Thích khách cuối cùng kiệt sức, buông Lý Vân Tích lặng xuống nước. Lý Vân Tích ôm thùng gỗ nổi lên mặt nước, ho khan liên tục.
Cả bọn thở phào, bỗng thấy một đôi tay lao khỏi làn nước, bóp mạnh lấy cổ Lý Vân Tích!
Thích khách giả chết!
Lý Vân Tích giương cặp mắt vằn tơ m.á.u Dữu Vãn Âm, nỗi sợ hãi tức thì lên đến đỉnh điểm, tuyệt vọng thét: “Cứu với —— ”
Giây kế tiếp, một bóng hình lao tới như hồng nhạn, giáng một cú lên đầu thích khách. “Rắc!”, tiễn chầu trời.
Mê Truyện Dịch
Cuối cùng Bắc Chu cũng giải quyết xong địch nhân mặt, thời gian dọn sạch chiến trường.
Dữu Vãn Âm run rẩy ngó dáo dác, trừ Đỗ Sam c.ắ.t c.ổ ngay từ đầu, các học trò còn đều cứu.
Bọn thích khách vốn đông thế mạnh, đông gấp mấy ám vệ của Hạ Hầu Đạm, kết quả tới thì hùng hổ, thì tả tơi. Một hồi c.h.é.m g.i.ế.c đầu voi đuôi chuột kết thúc, những kẻ bờ rõ rút lui tự thuở nào.
Vài tay thích khách còn nước mất sạch ráo ý chí chiến đấu, đầu bơi về bờ.
Bắc Chu Hạ Hầu Đạm.
Hạ Hầu Đạm: “Giết sạch hết .”
Bắc Chu gật đầu, kết thúc bọn đào ngũ, đó nhảy xuống nước lục soát một phen, vớt một con cá lọt lưới đang cố nín thở lên bờ thịt nốt.
Từng cái xác trôi nổi lềnh phềnh, nhuộm đỏ cả cái hồ .
Các học trò lên thuyền hoa một nữa, hoặc nhiều hoặc ít đều tổn thương, ướt nhoen nhoét rúc trong khoang thuyền, ám vệ đành giúp họ tạm thời xử lí vết thương.
Bắc Chu lấy một lọ thuốc bột khỏi ngực, với Hạ Hầu Đạm và Dữu Vãn Âm: “Đưa tay đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-49-hoang-hau-song-lai.html.]
Bốn bàn tay xòe , ám vệ thấy thì quỳ phịch xuống: “Thuộc hạ đáng chết.”
Bắc Chu rắc thuốc bột, vành mắt đỏ lên: “Đáng lẽ ban nãy nên để tên c.h.ế.t nhanh như .”
Dữu Vãn Âm lắc đầu, sang cái xác che mặt bên cạnh —— Đỗ Sam vớt lên.
Không lâu , còn tràn đầy chí khí, cùng họ uống rượu mạnh. Trong truyện gốc, mặc dù y nhát gan sợ phiền phức, nhưng vì lòng tự trọng cao nên cam lòng thua bạn bè cùng lứa, cuối cùng *****̃ng cắn răng chấp nhận sự đào luyện, trở thành một lương thần giúp ích cho nước nhà.
Dữu Vãn Âm cố ép chính dời ánh mắt, sang góc khác khoang thuyền.
Nhĩ Lam đang thu ở đó, cho ám vệ băng bó, đanh mặt chằm chằm xuống sàn.
Dữu Vãn Âm cởi áo ngoài của khoác lên vai nàng: “Thấy thế nào ?”
Nhĩ Lam bỗng ngẩng đầu, mặt lộ vẻ đề phòng. Dữu Vãn Âm động viên, nhỏ hết cỡ: “Không , che phần nào phần nấy.”
Nhĩ Lam mỉm .
Hạ Hầu Đạm tựa lưng vách thuyền nãy giờ, như đang suy tính điều gì.
Đợi các học trò băng bó vết thương và uống nóng xong, bình tĩnh trở , mới mở miệng : “Các thích khách trốn nước c.h.ế.t hết, ngay cả khi trộm cuộc đối thoại trong thuyền *****̃ng thể truyền ngoài . Chư vị cải trang, hẳn Đoan vương sẽ rõ phận của các ngươi —— nhưng trẫm cũng dám bảo đảm. Nếu tra hôm nay trẫm gặp ai, e rằng tên chư vị mặt trong danh sách thủ tiêu của .”
Dữu Vãn Âm và các học trò nhất loạt ngẩng đầu .
Hạ Hầu Đạm: “Trải qua trận chiến , chư vị còn mạo hiểm tiến triều đình ? Bây giờ triều quan, để tránh gây nên chú ý thì bắt buộc đổi danh tính, bỏ tài danh quá khứ, thậm chí thể hồi hương trong thời gian lâu. Khoa cử năm , trẫm sẽ tìm sử dụng tên cũ của chư vị để khỏa lấp lời dối .”
Dữu Vãn Âm nghĩ thầm: Đây cũng là một cách . Đoan vương và Tạ Vĩnh Nhi thấy diện mạo thật của họ, chỉ mỗi tên mà thôi. Nếu , lúc Đoan vương theo danh sách Tạ Vĩnh Nhi thì chỉ tìm hàng nhái mà thôi.
Hạ Hầu Đạm chuyển đề tài: “Nếu chư vị rút lui thì trẫm cũng hiểu. Chỉ là chư vị việc cơ mật, trẫm thể thả các bạn tự ý trở về quê hương nữa, mong các bạn thông cảm.
Lý Vân Tích sờ dấu tay tím đen cổ , trông bơ phờ: “Vậy bệ hạ thế nào? Định rút kiếm g.i.ế.c như ban nãy hả?”
Hạ Hầu Đạm : “Không . Trẫm sẽ an trí chư vị ở một chốn cách xa vũng lầy , ép các bạn bày mưu tính kế, công việc của quân sư gì cả. Chư vị chỉ cần chăm chỉ học tập, đợi đô thành tình hình định, dẫu là ai ngôi vị hoàng đế thì các bạn vẫn sẽ là tài trong sạch cống hiến cho đất nước.”