Đỗ Sam luống cuống: “Lý , bình tĩnh nào…”
Lý Vân Tích giễu cợt: “Ai là kẻ nếu thể gặp vua thì nhất định húc gã, thức tỉnh gã bằng cái c.h.ế.t của ? Thánh thượng đang ở mắt kìa, cả bọn im như thóc thế?”
Đỗ Sam hổ, á khẩu trả lời .
Lúc Dữu Vãn Âm thật sự chút hỗ.
Cô chỉ là dân công sở bình thường và xuất từ một gia đình tầm trung. Ở trường dạy cách để cứu vớt một quốc gia. Hơn nữa họ chỉ là nhân vật trong truyện, cô cứ thấy ảo ảo kiểu gì, thể nào đồng cảm với cảnh ngộ của họ . Vì khi nảy ý tưởng tập trung những học trò , cô nào ngờ sẽ đối diện với trận khảo tra .
Mê Truyện Dịch
Tuy … Giờ đây cô cũng chẳng thể xác định rằng là trang giấy. Cho nên nỗi thống khổ của nhân vật trong truyện, liệu đúng là giả dối ?
Thấy Lý Vân Tích mỉa mai, hiển nhiên Hạ Hầu Đạm cũng biện giải nổi nữa, im lặng. Dữu Vãn Âm đỡ giúp : “Lúc bệ hạ xử trí Hộ bộ Thượng thư khiến thứ rùm beng hết lên, hẳn chư vị tin .”
Đỗ Sam gần đấy thôi, đắn đo mãi mới dám mở miệng: “Tháng tin, bách tính ở quê thảo dân đều vui mừng khôn xiết, thắp hương cầu phúc cho bệ hạ.”
Y thêm gì nữa.
Dữu Vãn Âm như tát mặt.
Sau khi Hộ bộ Thượng thư chết, phe Thái hậu lập tức nhét một tên lâu la khác nhằm lấp đầy vị trí.
Khỏi , cô *****̃ng đoán đời sống của nhân dân chẳng hề cải thiện. Cao hương của các nhà đốt phí công thôi.
Cao hương
Lý Vân Tích thất vọng lắc đầu, vẻ nhiều nữa, xoay rời .
Anh xoay , ám vệ tức thì sấn tới.
Ai nấy cũng rõ ràng thể để kẻ sống sót —— mang nỗi oán hận rời , đồng thời cũng hết bí mật mà Hạ Hầu Đạm mưu đồ, chẳng khác nào một chiếc b.o.m hẹn giờ cả.
Đỗ Sam run giọng gọi: “Lý .”
Ám vệ rút kiếm, Lý Vân Tích hề lay chuyển, vẫn thẳng liền mạch, dường như quyết định nhuộm m.á.u đỏ cả thuyền hoa.
“Gượm !” Dữu Vãn Âm hô to.
Cô chạy chậm đến mặt Lý Vân Tích, lắp bắp: “Lý … Lý , hôm nay bệ hạ tới đây, tuyệt đối là cuốn các vị cuộc chiến triều đình. Nói khó một chút, thì những kẻ ăn trốc —— kể cả hoàng thất nữa —— c.h.ế.t thì c.h.ế.t , nhưng bách tính tội tình gì?”
Chúng học trò cô với vẻ khiếp sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-47-hoang-hau-song-lai.html.]
Người câu đó là ai thế?
Dữu Vãn Âm: “ tình hình giờ đây , thuế khoá lao dịch chia đều, quan nhỏ rối kỉ cương, tham quan ỷ thế bậy, quốc khố cạn kiệt, chẳng nhiều quyền hạn, thật sự bù đắp cũng kịp nữa, cần sự trợ giúp từ chư vị.”
Cô khom thi lễ, chân thành thốt lên: “Vãn Âm miệng vụng, chẳng giỏi đạo lí, chỉ khẩn khoản nài xin các vị, đừng bàn bạc vì bạo quân và yêu phi…”
Chúng học trò khiếp sợ sang Hạ Hầu Đạm.
Hạ Hầu Đạm bình tĩnh.
Dữu Vãn Âm: “Mà hãy vì đồng hương ạ!”
Cô khom thi lễ, lúc thẳng thì phát hiện Lý Vân Tích đang chằm chằm, nét mặt khác thường.
Dữu Vãn Âm lau nước mắt, kinh ngạc về khả năng diễn xuất của . xét theo khía cạnh khác, cô chẳng rõ rằng đúng là đang diễn nữa.
“Thưa bệ hạ và quý phi nương nương.” Một thí sinh gầy nhom điềm tĩnh mở miệng.
“Thảo dân sinh mắc bệnh hiểm nghèo, giờ đây chỉ còn sống hai ba năm nữa.”
Dữu Vãn Âm nhớ , tên Sầm Cẩn Thiên, là một kì tài về nông nghiệp, trong truyện gốc thể xem như phe Đoan vương, một lòng sắc son, dốc hết tâm huyết cho xã tắc suốt hai năm cuối đời.
Kế đó hạn hán ập đến, cây trồng cháy khô, dân chúng c.h.ế.t đói muôn nơi, giã từ cõi đời trong nỗi tiếc hận sinh gặp thời.
Huynh tế thiên, pháp lực vô biên, Đoan vương tế tửu với ngay mặt , thề sẽ báo thù cho .
Sầm Cẩn Thiên: “Mạn phép hỏi bệ hạ, liệu thảo dân thể thấy cảnh thiên hạ thái bình, thời hòa tuế phong đương lúc sinh thời chăng?”
Hạ Hầu Đạm thẳng , trịnh trọng : “Đó là trách nhiệm của thiên tử.”
Sầm Cẩn Thiên mỉm , quỳ xuống hô: “Nguyện sức trâu ngựa cho thiên tử.”
Rốt cuộc cả đám học trò cũng bình tĩnh xúm với , thảo luận suốt hai canh giờ với Hạ Hầu, cuối cùng còn kêu rượu mạnh uống với một li.
Hạ Hầu Đạm và Dữu Vãn Âm đưa họ về thuyền đánh cá, họ đeo mặt nạ xong thì định bụng rời .
Hai còn kịp lưng về bờ, bỗng một tiếng rắc.
Thuyền đánh cá cách đó xa, đang nhanh chóng chìm xuống ngay mặt bọn họ.