Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Đế Vương Truy Sủng: Hoàng Hậu Sống Lại - Chương 46: Hoàng Hậu Sống Lại

Cập nhật lúc: 2025-07-13 07:23:08
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

(*) Bài thơ Thạc Thử do Tạ Quang Phát dịch:

Con chuột bự, con chuột bự!

Lúa mạch , mày chớ ăn nhằm.

Thói mày, hiểu ba năm.

Ơn thì chẳng để tâm báo đền.

Thế xa liền mày .

Nước yên vui ở đấy an .

Nước yên nước đức nhân.

Để sẽ phần thích nghi.

Hạ Hầu Đạm vỗ tay lốp bốp: “Nói lắm, Lý ôm hoài bão mãnh liệt như thì Đại Hạ mới hi vọng chứ!”

Các học trò đều cảm động : “Các hạ quả nhiên là xé thư bước . Đã đến mức , chẳng các hạ thể cho quý danh?”

Hạ Hầu Đạm phẩy quạt xếp, nho nhã : “Ta họ Hạ hầu.”

Khoang thuyền bỗng lặng im.

Các học trò rối rít dậy : “Thưa Đoan… Đoan…”

Hạ Hầu Đạm: “Tên một chữ ‘Đạm’.”

Ngón chân Dữu Vãn Âm xoắn .

Cô nên ở đáy thuyền chứ nên ở trong thuyền.

Hạ Hầu Đạm chỉ sang cô: “Đây là Dữu Vãn Âm họa nước yêu phi.”

Ám vệ xông tới xồng xộc.

Các học trò ngớ tại chỗ cuối cùng sực tỉnh, quỳ xuống ngay lập tức, mặt xám như tro.

Chỉ hai vẫn còn im tại chỗ chịu quỳ.

Một trong đó dĩ nhiên là Lý Vân Tích, một khác là Đỗ Sam nãy hùa theo tích cực nhất.

Mê Truyện Dịch

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-46-hoang-hau-song-lai.html.]

Giờ đây Lý Vân Tích tự hẳn chết, chút hoang mang, trừng mắt đôi vợ chồng xa với vẻ bất bình; Đỗ Sam thì run hai chân, nhưng bệnh sĩ diện, chịu bại bởi Lý Vân Tích.

Hạ Hầu Đạm hiệu ám vệ lui : “Xin chư vị hãy lên.”

Hắn trông hề khó xử tí nào cả, cứ y như rằng kẻ mới to mồm đòi lật đổ chính .

“Chư vị chỉ bạo quân chuyên chế ức ***** bách tính, nhưng chẳng trẫm mất quyền lực từ lâu. Giờ đây triều chính, một nửa do Thái hậu nắm giữ, một nửa do Đoan vương thao túng. Họ xem bách tính của trẫm như tiền đặt cược, cứ mỗi một đánh cược, trẫm lòng như đao cắt, còn cách nào khác. Cuộc gặp gỡ hôm nay, chỉ là giãi bày sự khẩn thiết với chư vị.”

Hắn hiệu nữa, các học trò ngượng ngùng xuống.

Chỉ Lý Vân Tích vẫn cứng đầu đấy: “Nếu bệ hạ lòng , vì chỉnh đốn khoa cử, thu nạp nhân tài, để che mặt tới đây như bọn trộm cắp ? Chiêu mộ nhân tài kiểu đó, còn gì là uy nghiêm của một đấng quân vương.”

“Trẫm , trẫm nỗi khổ tâm.” Hạ Hầu Đạm trả lời, “Quá nhiều ánh mắt dòm ngó trẫm, chỉ cần tác động đến khoa cử một chút sẽ lập tức cản trở ở nhiều mặt. Nếu nhờ ám vệ thăm dò bốn phương, áng văn động lòng của chư vị sẽ bao giờ đến tay trẫm. Giờ đây trẫm đành âm thầm liên hệ, từ từ mưu toan, đưa chư vị về với vị trí xứng đáng triển khai kế hoạch lớn.”

Hắn thở dài: “Chư vị triều chính, chắc chắn sẽ Thái hậu hoặc phe Đoan vương để mắt tới, hoặc thu nạp, hoặc lợi dụng, hoặc nhắm trúng, kéo ván cờ của bọn họ. Đến ngày đó, trẫm chỉ xin chư vị chớ quên cuộc trò chuyện xót xa thuyền hôm nay, chí hướng cao rộng, sống cho ngay thẳng, trở thành trụ cột của Đại Hạ.”

Dữu Vãn Âm phục sát đất.

Ngồi mà cảm động rớt nước mắt luôn á.

Rốt cuộc ông sếp kinh doanh cái gì , giỏi kém gì diễn viên thế?

Trong các học trò thậm chí hai rưng rưng, Dữu Vãn Âm quan sát thử, một là đại tài nữ Nhĩ Lam đang giả con trai, một là Đỗ Sam chân run nhưng quyết quỳ xuống nãy.

Đỗ Sam cảm động : “Bệ hạ gửi gắm kì vọng cao chúng quá, đúng là…”

Lý Vân Tích: “ là còn thể thống gì!”

Hạ Hầu Đạm: “?”

Dữu Vãn Âm: “?”

Lý Vân Tích tức điên: “Lời thiên tử thốt đơn giản đến thế? Chỉ với một câu khổ tâm mà biến thí sinh nghèo thành quân cờ, đầu rơi m.á.u đổ cho ngài, phế Thái hậu, diệt Đoan vương. Chẳng lẽ chỉ bởi gặp cảnh khốn cùng mà ngài dám biểu đạt ý chí của ? Chẳng lẽ chỉ bởi gặp nhiều trở ngại mà ngài thể triều cương nghiêm túc? Đường đường là thiên tử mà chút ý thức trách nhiệm nào, bày đặt diễn cảnh ngàn vàng mua xương, đẩy khác thế mạng!”

Hạ Hầu Đạm: “…”

Gieo vần khiếp quá.

Bắc Chu đang khoanh tay bỗng nhúc nhích, tựa hồ c.h.é.m . Hạ Hầu Đạm lắc đầu.

Lý Vân Tích cất cao giọng, nghiến răng nghiến lợi: “Thưa bệ hạ, đồng hương của thảo dân, nhà nhà, nơi đầu tắt mặt tối quanh năm suốt tháng, song thóc gạo còn dư chỉ đủ để no thôi. Hai đứa em của thảo dân chào đời bao lâu thì năm mất mùa ập đến, cha chúng nén nước mắt chúng c.h.ế.t trong đói khát… Thuế khóa, đáng lí đến cái nơi mà chúng cần đến chứ nhỉ? Những tướng sĩ ở trung quân – những chiến đấu dũng để chống nước Yên suốt bao năm qua, cớ quân lương chỉ là cát đá hả! Bệ hạ ơi là bệ hạ, ngài nỡ lòng nào lờ tất cả?”

Loading...