Chuỗi ngày tiếp theo, Hạ Hầu Đạm gửi thư mật cho các thí sinh truyền tin giả cho phía Đoan vương.
Mấy hôm .
Hạ Hầu Đạm: “Các thí sinh đến chỗ B . Người của Đoan vương hiện nay chỉ chỗ A thôi.”
Dữu Vãn Âm thả lỏng: “Vậy thằng cha chắc đang giả vờ . Nói chung cứ đến chỗ hẹn , lẳng lặng quan sát .”
B là một hồ bơi.
Hôm nay trời nhiều mây, nhiều bơi, lác đác dăm ba chiếc thuyền trong hồ.
Mê Truyện Dịch
Giờ đây Hạ Hầu Đạm và Dữu Vãn Âm bộ như là ấm lắm tiền nhiều của, giữa tụi “đầy tớ” túm tụm thuê trọn một chiếc thuyền hoa lộng lẫy, từ từ dạt thuyền giữa hồ.
Sau khi thuyền hoa dạt xa bờ, một chiếc thuyền đánh ca tới gần nó.
Ám vệ bắc ván giữa hai chiếc thuyền, đó dẫn sáu qua.
Hai thành viên tại Động Bàn Tơ hôm nay trông vẫn thảo mai, phe phẩy quạt xếp và dậy, hào hoa phong nhã nghênh đón khách tới.
Phần lớn sáu học trò đều hình gầy nhẳng, chỉ một dẫn đầu trông khá cao to. Chào hỏi xong, họ mới tháo mặt nạ da mặt xuống, lộ sáu khuôn mặt trẻ đầy sầu não.
Tên học trò cao to áng chừng hơn ba mươi tuổi, trong nét mặt kiêu ngạo thoáng chút bất mãn, miệng : “Chúng đến chỗ hẹn sớm vì cảm động gửi thư các hạ gửi, mong gặp gỡ tri âm một . hôm nay, thấy các hạ vẻ tha thiết gặp chúng như trong thư nhỉ?”
Anh mở miệng chuyện như một ông già nóng nảy, Dữu Vãn Âm thế thì đây là Lý Vân Tích, kẻ cảnh khó khăn nhất trong các thí sinh. Thông minh tột bật nhưng bao giờ đỗ đạt, là sống cương trực công chính, vì vạch trần kẻ gian lận nào đó trong bộ « gió đông » mà cuối cùng c.h.ế.t đột ngột ở đầu phố; còn trong « sủng phi ác ma » thì Hạ Hầu Bạc kéo về đội và giúp đỡ gã nhiều.
Hạ Hầu Đạm vội chắp tay giải thích: “Làm phiền các vị đường mệt mỏi, chịu nỗi oan ức che mặt, lòng tại hạ áy náy khôn xiết. xin hãy tạm gác việc giải thích nguyên do qua một bên. Như trong thư, tại hạ quả thực ngưỡng mộ tài danh của chư vị lâu, chư vị am tường văn chương, nhất là đề tài thuế khoá lao dịch trong đó, bao giờ tại hạ cũng thấy đau đáu xiết bao, khép sách mà lòng vẫn bồi hồi mãi.”
Hắn như sợ rằng trông đủ chân thành, xong còn thuộc lòng vài đoạn cho tác giả gốc , một cách tình cảm dạt dào, gật gù đắc ý, tặc lưỡi cảm khái.
Các học trò: “…”
Xấu hổ quá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-45-hoang-hau-song-lai.html.]
Suy cho cùng thì phần tử trí thức dung dị, tâng bốc như thế, cũng cố tươi đáp lễ đôi câu.
Hạ Hầu Đạm tiện đà mời họ xuống, đổi sang vẻ mặt lo nước thương dân: “Chư vị hẳn từng tham gia cuộc thi tuyển chọn tài nhỉ, chỉ là giờ đây thế đạo hỗn loạn, khoa cử giống như một ao nước đọng, yêu chuộng trò gian lận, thí sinh nghèo gần như cơ hội phát triển. Tại hạ thấy chư vị học hành cực khổ mỗi năm, xót xa vô kể.”
Lý Vân Tích: “Ai chẳng cái gọi là “chọn xứng đáng” sớm thành trò ? Chỉ là vẫn còn nuôi hi vọng, nhận nhiều ân huệ của bà con , bản trở nên vô dụng thôi.”
Câu của đánh trúng tâm lí thí sinh, rối rít phụ họa.
Có rằng Hạ quan trong triều suy bại, Đại Hạ thế là toang, bản húc đầu tên bạo quân cho gã tỉnh .
Có khen Đoan vương văn võ song , quả đúng là hiền vương; lạnh Đoan vương chỉ lo phần , chẳng dám xuất đầu lộ diện.
Có xong bèn cãi Đoan vương , ở tên bạo quân đày đọa dân chúng.
Thậm chí chỉ trích Dữu Vãn Âm là yêu phi họa nước.
Cuối cùng uống xong, vung cánh tay hô to: “Vương, hầu, khanh, tướng!”
Hạ Hầu Đạm: “Há cứ là con dòng cháu giống?”(*)
(*) Vương hầu tướng tướng, ninh hữu chủng hồ là danh ngôn trong Sử Kí Tư Mã Thiên, lên vương hầu danh tướng tự nhiên mà , qua nỗ lực phấn đấu thì mới thành công.
Học trò: “ !”
Dữu Vãn Âm giả vờ ho, nâng cùi chỏ thúc Hạ Hầu Đạm.
Các học trò tỉnh táo ngẫm , cũng chút sợ hãi: “…Các hạ đúng là dũng cảm khi dám .”
Chỉ Lý Vân Tích nhạo: “Có gì mà dám? Chư vị đang mặt ở đây học sâu hiểu rộng, liệu cứu vớt Đại Hạ bao nhiêu?”
Hạ Hầu Đạm: “ , học sâu cũng cứu dân Đại Hạ.”
Lý Vân Tích: “Các hãy mở to mắt mà xem , trời xanh bát ngát chỉ bùn nát! Con chuột bự, con chuột bự, lúa mạch , mày chớ ăn nhằm!(*) Lòng hướng bá tánh, gì thể!”