Chính lúc Hạ Hầu Đạm thoáng liếc qua cô, cô như tưởng tượng cảnh đó, khóe miệng bất giác nhoẻn lên.
Dữu Vãn Âm vội vàng ngó sang chỗ khác, tránh khà khà tại chỗ.
Dẫu thế sự , Hạ Hầu Đạm vẫn xem như đồng đội của , đáng tin hơn Đoan vương nhiều.
Hạ Hầu Đạm đấy một chốc thì .
Đợi đến lúc Tạ Vĩnh Nhi theo chúng phi tần nối đuôi , bỗng phát hiện An Hiền chung với Hoàng đế, đó là chờ ở ngoài.
Thấy nàng , An Hiền bèn : “Thưa Tạ phi nương nương, để nô tài đưa trở về.”
Đại thái giám cạnh Hoàng đế nhắm trúng Tạ Vĩnh Nhi !
Dữu Vãn Âm nhận thấy vô vàn tầm mắt. Cô bi ai, rời một .
Trong truyện gốc, lão thái giám từng giẫm mạnh một phát Tạ Vĩnh Nhi lúc nàng mất đà để nịnh bợ Dữu Vãn Âm. Sau Tạ Vĩnh Nhi thắng cuộc, An Hiền bợ đỡ nàng, nàng đưa nhà tù.
Tình tiết giờ chẳng còn nữa, Tạ Vĩnh Nhi kết thù cùng lão, còn nhanh trí xáp tới chỗ lão.
Dù gì nàng cũng là sủng phi ác ma bản gốc, mặc dù khó chịu việc sủng ái, nhưng cũng tận dụng cơ hội .
Không bằng cứ lợi dụng An Hiền diệt trừ vài cái đinh trong mắt nhỉ?
Họ một đoạn, Tạ Vĩnh Nhi điềm đạm đáng yêu : “Liệu An công công thể cho , rốt cuộc bệ hạ chấm ở điểm nào ?”
An Hiền đáp: “Bệ hạ bảo rằng, đêm qua ngài thấy khùng điên trông mới nhí nhảnh , thật khác biệt với các cung phi còn . Sáng nay xem vị trí phi như rác rưởi, quả là đơn thuần đáng yêu.”
Tạ Vĩnh Nhi: “…”
Gớm vãi!
Dữu Vãn Âm quan tâm vở kịch sến súa bên , một rảo bước tới Tàng Thư Các.
Tàng Thư Các hiện đang xây dựng ở địa điểm cũ, tiến trình khá chậm chạp.
Cô về phía những thợ mộc việc cẩn thận, thoáng sững , trong đầu nghĩ ngay về chuyện của Đoan vương, chợt kẻ hô: “Thưa Dữu Quý phi.”
Dữu Vãn Âm ngoái đầu, bên thêm một mặc đồ thợ mộc, lặng lẽ đưa cho cô một vật: “Xin nhận lấy.”
Dữu Vãn Âm khó hiểu cúi đầu xem xét, là một lá thư, lạc khoản lá thư.
“Đây là …” Cô ngẩng đầu lên, đối phương chạy mất .
Dữu Vãn Âm đ ến chỗ mở thư , chỉ vài chữ: “Vườn Thượng uyển nửa đêm, gặp núi đá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-42-hoang-hau-song-lai.html.]
Có một con rùa vẽ nơi lạc khoản.
Dường như thị vệ tuần xung quanh Vườn Thượng uyển đều đuổi . Dữu Vãn Âm đốt đèn cầy, nương nhờ ánh trăng tiến về phía , chợt thấy một giọng ấm áp phát từ núi đá: “Vãn Âm .”
Quả nhiên Hạ Hầu Bạc đang chờ ở đó, mặc bạch y, ánh trăng tựa như trích tiên.
Dữu Vãn Âm đ ến chỗ hẹn một cũng lo sợ. Vốn định dắt theo bảo vệ , nhưng mà bất kể là Bắc Chu ám vệ, dám chắc đều sẽ tìm Hạ Hầu Đạm để báo , cho nên cô đành lén chuồn ngoài.
Cô gã ở tầng thứ mấy, mới dám quyết định bước tiếp theo.
Cô hít thở thật sâu, bình tĩnh trạng thái diễn, mặt lộ vẻ thẹn thùng: “Điện hạ , ngài gọi em như .”
Hạ Hầu Bạc đáp, chỉ : “Hôm nay tranh thủ chút thì giờ gặp Dữu Thiếu khanh, ông phần vì lo lắng, chẳng rõ nương nương sống trong cung khỏe .”
Dữu Vãn Âm thở dài một tiếng: “Bệ hạ sáng nay phong Tạ phi .”
Cô thoáng liếc Hạ Hầu Bạc lúc thốt câu , ngặt nỗi tối quá, rõ liệu ánh mắt biến hóa gì chăng.
Dữu Vãn Âm dứt khoát hỏi thẳng: “Điện hạ nghĩ thế nào về Tạ phi ạ?”
Mê Truyện Dịch
“Nàng là phi tử của bệ hạ, dám phát ngôn bừa bãi.”
“…Còn em thì ?”
“Nương nương ư?” Hạ Hầu Bạc chậm rãi đến gần cô một bước, “Vãn Âm , chúng quen lâu , cũng đến lúc nên thật lòng với vài câu chứ nhỉ?”
Dữu Vãn Âm điệu bộ ẩn ý đưa tình: “Ví dụ như?”
Đoan vương *****̃ng ẩn ý đưa tình hỏi: “Ví dụ như, rốt cuộc cô là ai.”
Đứng vững cái coi, Dữu Vãn Âm nhủ thầm.
Hạ Hầu Bạc: “Ví dụ như, bệ hạ là ai, Tạ Vĩnh Nhi là ai.”
Dữu Vãn Âm kìm lùi một bước.
Suy đoán nhất trở thành sự thật.
Gã thể thấu Tạ Vĩnh Nhi, lẽ là vì Tạ Vĩnh Nhi quá si mê nên trót lỡ lời. Nếu thấu , lẽ là vì lộ sơ hở ở đó. thấu vua màn ảnh Hạ Hầu Đạm là điều thể.
Trừ phi gã ở tầng cao hơn.
Hạ Hầu Bạc mỉm : “Đừng sốt sắng chứ, bao giờ hại cô. Có lẽ cô một chuyện, nên hẳn là cô thừa hiểu, chọn mới là hành động sáng suốt nhất.”